Mặt Thẩm Tinh Không nóng bừng lên, cô đặt một tay lên bên má vừa bị tát, vừa đau vừa nóng, hai mắt cô nhòa đi, trong lòng cô càng lúc càng nguội lạnh....
Thẩm Chi Diệu đánh cô, bao nhiêu năm nay, cô tùy hứng
thế nào, cô có làm gì, ngang bướng thế nào anh cũng chưa từng đánh cô,
hôn nay anh đã vì cái gì?
Vì nghe được một câu nói vu vơ hay đơn thuần là nhìn cô ngứa mắt? Vậy mà anh lại đánh cô!
Thẩm Tinh Không cắn chặt lấy môi không cho bản thân mình khóc, cô cúi đầu
xuống, nước mắt nhanh chóng rơi xuống thảm trải nhà, để lại một vệt màu
tối sẫm.
Bàn tay của Thẩm Chi Diệu tê đi một lúc rồi mới trở lại
trạng thái bình thường, anh hít thở dồn dập, nhìn một bên má đỏ lên của
Thẩm Tinh Không, đột nhiên anh đưa tay ra sau gáy cô, kéo cô lại gần, áp sát vào ngực mình, nghiến răng nói tức giận: “Nói! Người đó có quan hệ
thế nào với cháu?”
Thẩm Tinh Không bị anh cưỡng ép, cô ngẩng đầu
lên, hai hàng nước mắt lọt vào tầm mắt anh, cô chỉ cảm thấy trên mặt rất đau, trong tim cũng rất đau, cô khắc chế không để bản thân mình khóc
nức nở thành tiếng, cô đẩy Thẩm Chi Diệu ra: “Không cần chú quản!”
Thẩm Chi Diệu rất muốn bóp chặt lấy cổ cô, anh vẫn tức giận: “Nói!”
Thẩm Tinh Không nhìn anh, chỉ cảm thấy đáng sợ và xa lạ.
Mắt anh dường như chứa đựng thuốc nổ, lập tức sẽ nổ tung ra.
Con tim cô đập lên thình thịch, không biết tại sao, đột nhiên cô phát hiện, Thẩm Chi Diệu nhìn cô không hề có ánh mắt khoan dung và yêu thương của
một người bề trên? Vậy thì là cái gì? Cô không hiểu.
Mãi cho tới
khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ông nội đang gõ cửa, gọi: “A
Diệu! Đừng nóng tính vội, cứ nghe Tinh Không giải thích, nó không hành
động tùy tiện đâu!”
Lạc Đơn Thụy cũng ở phía ngoài vội vàng nói:
“Đúng thế, A Diệu! Anh là bậc bề trên, anh đừng so đo với trẻ con nữa!
Tinh Không vẫn còn nhỏ, con bé không hiểu chuyện anh biết mà!”
Nước mắt cô chảy ra càng nhiều hơn, cô không hiểu chuyện, bạn gái anh nói đừng so đo với cô!
Thẩm Chi Diệu nhìn nước mắt cô chảy ra như mưa, bàn tay anh bỗng buông lỏng ra.
Con tim anh vừa đau vừa thấy bí bách, anh bỏ Thẩm Tinh Không ra, nhìn cô
chằm chằm, ánh mắt đó có những tình cảm hết sức phức tạp.
Thẩm
Tinh Không tưởng rằng anh là nghe theo lời của Lạc Đơn Thụy mà bỏ cô ra, đầu cô đột nóng bừng lên, cô nói lớn tiếng muốn để cho tất cả mọi người nghe thấy: “Cháu yêu rồi! Cháu yêu cái cậu bạn cùng nhau đi cắm trại
đó! Cháu 17 tuổi rồi, con gái lớp cháu đừng nói là yêu, kể cả là đi nhà
nghỉ với bạn trai, rồi nạo bỏ thai cũng đầy ra đấy! cháu yêu rồi đấy thì đã làm sao nào? Đuổi cháu đi à? Bây giờ cháu sẽ đi! Cháu thà lang bạt ở ngoài cũng sẽ không rời xa anh ấy!”
Thẩm Tinh Không nói một tràng, tất cả mọi người đều yên lặng.
Cô nhìn sắc mặt lạnh lùng như một bóng ma của Thẩm Chi Diệu ở trước mặt.
Trời ơi, cô đang nói cái gì vậy? đi nhà nghỉ? Nạo phá thai?
Hai tay Thẩm Chi Diệu nắm chặt lại, dây thần kinh trên đầu như sắp nổ tung, Thẩm Tinh Không tưởng rằng anh sẽ lại đánh cô, cô liền nhắm mắt lại
ngẩng mặt lên, cô nói mếu máo: “Chú đánh cháu đi! Cháu chính là cái con
bé hay gây chuyện cháu biết rồi, đánh chết cháu thì chú sẽ cảm thấy
thoải mái, chú và bạn gái chú cùng nhau sống thế giới chỉ có hai người,
cháu sẽ không gây phiền phức gì cho chú nữa!”
Thẩm Chi Diệu chỉ nhìn cô chằm chằm, giống như đang nhìn một quái vật.
Bàn tay anh từ từ bỏ ra, ánh mắt trở lại với sự lạnh lùng thường ngày, anh
nhìn cô, ngọn lửa trong ánh mắt dường như bị dập tắt đột ngột. Hít một
hơi thở thật sâu, anh từ từ nhếch môi lên, nói với ngữ khí thờ ơ: “Thẩm
Tinh Không. chú rất thất vọng về cháu.”
Thẩm Tinh Không đột nhiên im lặng, cô lùi về phía sau vài bước, đột nhiên va phải thành giường,
chân cô đau nhói, cô ngồi rụp xuống đất.
Thẩm Chi Diệu liếc nhìn
cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt và không quan tâm, anh quay người đi ra
phía cửa, cầm vào tay nắm cánh cửa, không quay đầu lại anh chỉ nói:
“Muốn làm gì thì làm.”