Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 85: Chương 85: Mãi Mãi Yêu Thương Em




Những ngón chân của Thẩm Tinh Không cũng quắp hết cả vào, trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, cơ thể cô đều hồng hào hết cả lên, cả người run rẩy lên ở đó, hai mắt như kẻ thất thần, đôi môi hồng của cô được mở ra để hít thở, Thẩm Chi Diệu liếc mắt lên nhìn cô, anh chỉ cảm thấy lúc này cô đáng yêu hơn bao giờ hết.

Anh cúi đầu xuống khẽ cười, anh thích cô vì bản thân anh mà sinh ra cái phản ứng đó, điều này làm cho anh cảm nhận rõ được, đây chính là người phụ nữ của anh.

Anh ngừng lại sự giày vò với cô, anh giống như một dã thú mò tìm miếng mồi, anh bò lên người cô, tới trước mắt cô, anh đặt tay lên môi cô rồi khẽ hỏi: “Muốn có anh không? Tiểu Tinh, em nói đi, em muốn có anh không?”

Thẩm Tinh Không lúc này đang thở hổn hển, đầu óc cô vì chuyện ban nãy mà tạm thời đang trống rỗng, cô mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn anh cũng đang thở hồng hộc như bản thân mình.

Thẩm Chi Diệu sớm đã cố gắng để duy trì sự kiên nhẫn của mình nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của cô, anh hít một hơi thở thật sâu rồi lại không kìm nén được mà lại cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Đôi môi anh chạm vào đôi môi cô, chiếc lưỡi anh luồn vào miệng cô, hơi thở vẫn gấp gáp, anh như muốn thưởng thức hết những điều tuyệt vời của cô mà chưa kịp khám phá hết, ngón tay anh đan vào ngón tay cô, anh cảm thấy bản thân mình lại quay trở về với những năm tháng mới lớn, máu trong người như đang sôi lên, dường như còn chưa bắt đầu mà anh dường như đã mất kiểm soát.

Thẩm Tinh Không ngây người ra như kẻ ngốc, để anh hôn một lúc cô mới đột nhiên ý thức được sự việc này nó ghê tởm và hoang đường thế nào, cô vội vàng lấy tay dùng lực đẩy anh ra, cô co rúm người nại, rên lên sợ hãi, rồi đánh mạnh vào lưng anh, cô khóc: “Đừng, sao chú có thể....sao chú có thể đối xử thế này với tôi! Tôi hận chú! Thẩm Chi Diệu, chú là đồ biến thái, chú cưỡng bức một đứa con gái chưa thành niên như tôi.... tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ để cho mọi người trên toàn thế giới này đều biết bộ mặt thật của chú....chú cút ra....sao chú có thể động vào tôi như vậy.....”

Thẩm Chi Diệu nhìn cô đem việc bài trừ mình biến thành hành động bản năng, anh nghiến răng lại, bóp cằm cô, dùng lực ấn xuống, gằn giọng cảnh cáo: “Thẩm Tinh Không, đừng ép anh phải làm hại em nhìn cho rõ, chúng ta cũng không phải là, không, từ trước tới nay chưa bao giờ là chú cháu cả!”

Thẩm Tinh Không đột nhiên cắn lấy tay anh, cắn thật mạnh, Thẩm Chi Diệu nhìn ánh mắt đầy thù hận của cô, sắc mặt anh sầm xuống, lạnh lùng như đã đóng băng.

Miệng anh khẽ nhếch cười, hất cô ra, tay anh bị cô cắn chảy cả máu, cô gái này, lúc tàn nhẫn liền giống như một con báo nhỏ.

Hai tay của Thẩm Chi Diệu lần mò dần xuống dưới, khi Thẩm Tinh Không đang run người lên thì anh cố định hai chân cô lại, trên môi anh nở nụ cười như một phù thủy, giọng nói thấp xuống lạnh lùng: “Không muốn đúng không? anh sẽ làm cho em phải cầu xin anh là muốn... Thẩm Tinh Không!”

Thẩm Tinh Không rùng mình, cô chưa kịp phản ứng lại, cơ thể cô vừa nãy được thả lỏng một chút thì bây giờ lại đột nhiên nóng ran lên.

Cô đau khổ kêu lên một tiếng, cảm giác thấy Thẩm Chi Diệu thực sự không nhẹ tay rồi, dường như anh đang trừng phạt cô, anh cắn vào da thịt cô, mút mát ngực cô, Thẩm Tinh Không giống như bị điện châm vào người, cô lúc cứng đờ lại lúc run lên lẩy bẩy, cô cảm thấy sợ hãi khi mà hơi nóng cơ thể ngày một tăng lên, tất cả những biểu hiện đó đều là do Thẩm Chi Diệu mà ra.

Cô khó chịu liền nhắm nghiền hai mắt lại, cô cắn nát môi mình ra, cô nhất quyết không để bản thân khóc ra thành tiếng.

Thẩm Chi Diệu cố ý giày vò cô, lúc nhẹ nhàng lúc mãnh liệt, anh dùng chiếc lưỡi nóng ấm của mình để ép cô khuất phục.

Thẩm Tinh Không không kêu gào, ngay cả hơi thở cũng dường như đã dừng lại, đôi vai cô rung lên, cả người cô giống như con cá nằm trên thớt, chỉ biết thở yếu ớt.

Thẩm Chi Diệu nhìn cô như vậy, hai mắt anh nheo lại, đôi mắt anh bao phủ lên một sự nhẹ nhàng, anh bỏ hai chân cô ra, cơ thể anh vẫn đang nằm trên cơ thể cô, anh thì thầm vào tai cô: “Tiểu Tinh....đừng tự giày vò bản thân thế này nữa....nhìn anh, Thẩm Chi Diệu anh dùng tính mạng của mình để thề, sẽ mãi mãi yêu thương em....”

Thẩm Tinh Không chỉ biết run lên, run tới nỗi cơ thể cô lạnh hết cả đi, cô làm như không nghe thấy lời anh nói, điều này khiến cho Thẩm Chi Diệu như bị đả kích.

Anh hôn lên môi cô, dùng giọng nói mê hoặc của mình gọi tên cô: “Tiểu Tinh....nhìn hay, nhìn anh đi....”

Thẩm Tinh Không cảm nhận thấy anh đã bắt đầu thâm nhập vào cơ thể mình, cái cảm giác như bị giằng xé càng lúc càng rõ ràng, cô đột nhiên kêu lên, trong sự tuyệt vọng, đau đớn, tức giận, nhục nhã, cô hét lớn: “Thẩm Chi Diệu! Chú dám....chú dám! Khi chú làm xong việc này tôi sẽ đi tự sát! Tôi sẽ không bao giờ làm cái chuyện bẩn thỉu này với chú nữa!”

Thẩm Chi Diệu dừng lại mọi động tác. Cơ mặt anh cứng đơ lại, hai mắt anh nheo lại nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Tinh Không run rẩy lên, cũng nhìn anh không chớp mắt, cô nghiến răng nhắc lại một lần nữa: “Nếu chú dám tiếp tục, sau khi chú làm xong việc này tôi sẽ đi chết, tôi cắt cổ tay, tôi uống thuốc ngủ, tôi nhảy lầu, tôi nghẹt khí ga mà chết, tôi có cả ngàn vạn cách để giết chết người con gái bẩn thỉu Thẩm Tinh Không.”

Thẩm Chi Diệu dừng lại nhìn cô, ánh mắt anh như đang dậy sóng, anh lặng lẽ nhìn cô tới mức sợ hãi.

Thẩm Tinh Không nghiến răng, thể hiện rõ mình không sợ.

Một lúc lâu sau Thẩm Chi Diệu mới cười lạnh lùng một tiếng, che giấu đi sự thất bại, anh đột nhiên đứng lên, rời khỏi cơ thể cô, nhanh chóng đi tới cạnh tủ quần áo, anh cầm áo sơ mi và áo vest ra nhanh chóng mặc vào người, anh dường như vứt cả ngoắc áo đi, đá mạnh chân vào cửa tủ, trong bộ dạng tức giận, anh mở cửa phòng ra, cũng không quay đầu lại, anh nghiến răng lại nói cảnh cáo cô một câu lạnh lùng: “Em ở đây cho anh. Thẩm Tinh Không, hôm nay anh tha cho em, nhưng sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn thôi, em đừng có mà lấy sống chết ra để uy hiếp anh, ông nội em có bệnh tim, nếu em muốn để cho ông ấy sống trong bệnh viện nốt phần đời còn lại thì anh cũng không sao cả.”

Thẩm Tinh Không nằm trên giường co rúm người lại, Thẩm Chi Diệu nhìn căn hành lang trống vắng, anh nói giọng vừa lạnh lùng vừa đáng sợ: “Anh có thể yêu chiều và đưa em lên thiên đường nhưng cũng có thể đày em xuống địa ngục. Phục tùng anh thì anh sẽ để cho em sống yên ổn, nhớ đấy, anh không có đủ kiên nhẫn để lúc nào cũng dỗ dành em đâu.”

Thẩm Tinh Không nghe cánh cửa bị đóng rầm lại, lúc này nước mắt cô mới bắt đầu ứa ra.

Cô tự ôm chặt lấy bản thân mình, nhìn tấm ga giường nhàu nhĩ, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà khóc òa lên, cô hoảng loạn với lấy chăn đắp kín lên người. Cô cuộn tròn chăn lại, nước mắt chảy ròng ròng xuống chăn, cô cảm thấy vừa lạnh vừa mung lung....

Đối với cô mà nói thì đây là một đêm đáng sợ, chẳng bao lâu trước cô bị Lục Diễn Trạch vô tìn phản bội và bỏ rơi, bây giờ lại suýt nữa bị Thẩm Chi Diệu cưỡng bức....

Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ khi trời sắp sáng, tại sao cô lại cảm thấy thế giới của bản thân như rơi vào màn đêm mãi mãi vậy chứ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.