Thẩm Chi Diệu nói hết câu nói đó, Thẩm Tinh Không liền cảm thấy sợ hãi.
Thực ra cô cũng biết chọc giận vào anh thì sẽ không có kết cục tốt đẹp,
nhưng lúc này cô đối với anh ngoài việc sợ hãi thì hơn thế nữa còn là
hận, anh đã giở trò hại cô bị Lục Diễn Trạch bỏ lại, cô không tin Lục
Diễn Trạch thật sự bỏ rơi cô, cô cố chấp cho rằng, đều là do Thẩm Chi
Diệu ép nên mới thành ra cục diện như ngày hôm nay.
Nhìn sự hận thù trong ánh mắt của Thẩm Tinh Không, hai mắt Thẩm Chi Diệu nheo lại, đột nhiên anh đứng lên từ trong bồn tắm.
Thẩm Tinh Không sợ hãi lấy hai tay che mắt đi vào kêu lên, rồi cô khóc: “Chú đúng là không còn thuốc gì để chữa nữa rồi!”
Thẩm Chi Diệu bước ra khỏi bồn tắm, cúi người xuống kéo Thẩm Tinh Không từ
trong đó ra, hơi thở anh lỗ mãng, mặt thì co chặt lại, từ hơi thở và bàn tay cứng như sắt của anh đang nắm với cơ thể mình cô cảm nhận rõ nét
được sự phẫn nộ và điên cuồng của anh.
Giờ phút cô bị vứt lên giường, trong lòng cô chỉ nghĩ được hai chữ - hết rồi.
Thẩm Chi Diệu đè cơ thể anh xuống cơ thể trần truồng của cô, anh đem hơi ấm
của cơ thể truyền vào người cô, anh bóp lấy cằm cô và cười lạnh lùng:
“Cậu ta đụng vào chỗ nào của em? Đụng thế nào? Nói đi, Thẩm Tinh Không!”
Thẩm Tinh Không bị anh đè xuống không có cách nào để hít thở, cô chỉ biết
đấm liên hồi vào ngực anh, nghiêng đầu đi né tránh hơi thở của anh đang
phả vào mặt, cô khóc: “Chú dám! Chú còn biết xấu hổ không hả? Chú không
có phụ nữ nữa à? Sao chú có thể điên cuồng tới mức cưỡng bức cháu gái
của chính mình chứ!”
Thẩm Chi Diệu nheo mắt chặt hơn, anh đặt hai tay lên vai cô rồi dùng lực ấn xuống, anh nghiến răng vào và nói gằn
giọng cảnh cáo: “Thẩm Tinh Không, em còn dám nói một câu nữa tôi lập tức làm cho em biến thành người phụ nữ của tôi!”
Thẩm Tinh Không
không ngừng né tránh đi hơi thở và ánh mắt của anh, cô cố gắng vùng vẫy
đạp chân vào ga giường: “Đồ chó điên! Ông tôi nuôi chú lớn khôn, không
phải là để chú đối xử thế này với cháu gái của ông ấy! chú chiếm lấy sản nghiệp của nhà tôi, bây giờ lại còn làm hại tôi! Thẩm Chi Diệu, chú mới là con chó không hiểu ân nghĩa! Chính chú mới là như thế!”
Hai
tay Thẩm Chi Diệu nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương kêu lên khầng
khậc, anh nhìn cô chằm chằm, hai mắt như sắp phun ra lửa.
Thẩm
Tinh Không cũng nhìn thẳng vào mắt anh, tuy là sợ nhưng cô cố gắng lấy
hết dũng khí để đối đầu lại mà không chịu khuất phục.
Cô không muốn vào lúc như thế này, không, bất luận là lúc nào cô cũng không muốn xảy ra bất kì chuyện gì với anh.
Thẩm Chi Diệu nhìn khuôn mặt trắng bệch và hai bờ vai không ngừng run lên
của cô, anh nhếch mép lên cười, hai mắt đang nheo lại kia cũng như đang
cười theo.
Thẩm Tinh Không rùng mình một cái, nhìn nụ cười đểu giả của anh cô chỉ muốn khóc lớn và bỏ chạy.
Bàn tay với những ngón tay lạnh của Thẩm Chi Diệu lướt qua trán cô, rồi
xuống mũi cô, rồi cuối cùng là xuống đôi môi vẫn còn sưng lên của cô,
anh ghé miệng vào tai cô thì thầm: “Mắng đi, mắng xong rồi thì chúng ta
vào làm việc chính.”
Thẩm Tinh Không cuối cùng cũng không chịu
được nữa, cô bật khóc, cô thở hơi thở khó khăn, nuốt uất ức vào trong cô nói: “Chú điên rồi.... chú không thể đụng vào tôi! Tôi không yêu chú!
Tôi ghét chú, tôi không muốn chú đụng vào tôi! Cút ra! Thẩm Chi Diệu chú cút ra.”
Thẩm Chi Diệu vẫn giữ nụ cười sở khanh trên môi, ánh
mắt anh càng ngày như càng sâu vào cùng với tiếng mắng của cô, anh nhìn
Thẩm Tinh Không, anh lại bật cười lạnh lùng, rồi đôi môi anh mấp máy,
anh tuyên bố với cô: “Tôi muốn có em không cần ai cho phép. Em cũng thế. Bắt đầu đi....”
Những lời nói của Thẩm Tinh Không dường như anh
chẳng hề cho vào tai, anh cũng không cho cô có cơ hội nói tiếp mà cúi
đầu xuống hôn lên môi cô.Cô kêu lên ư ư, anh chỉ dùng một một tay để
khống chế hai tay của cô, một tay kia thì men theo da thịt cô và chạy
xuống dưới, từ từ khám phá cơ thể mới dậy thì của cô.
Nước trên
cơ thể Thẩm Tinh Không còn chưa khô, lúc này không mặc gì, lại thêm với
việc bị Thẩm Chi Diệu đối xử như vậy, toàn thân cô cứng đơ lại, nổi hết
da gà lên, cơ thể nhỏ bé của cô bị anh chạm vào tới đâu thì liền run lên tới đó.
Thẩm Chi Diệu cũng không vội, bàn tay anh từ từ dừng lại ở ngực cô, bàn tay lạnh ngắt của anh biết được nơi nào là yếu điểm của
cô, hai ngón tay anh kẹp vào hòn đậu trên đó làm cho nó lập tức đỏ lên.
Cô đột nhiên rùng mình, nước mắt cô liền chảy ra bởi cảm giác nhục nhã trào dâng.
Nghe cổ họng cô phát ra tiếng kêu đau khổ, như tiếng khóc được gằn xuống,
con tim Thẩm Chi Diệu lại động lòng, anh cúi đầu xuống, khẽ liếm đi giọt nước mắt trên mặt cô, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô, hưởng thụ cái
phúc lợi mà trước đây anh chưa từng dám nghĩ tới, thực ra anh rất sợ
nghe cô nói hận bản thân mình, nhưng vào giờ phút này, anh áp sát người
vào cô như vậy, trong lòng anh thực ra cảm thấy phải trả bất cứ giá nào
anh đều thấy xứng đáng.....
Thẩm Tinh Không cảm nhận được động
tác của anh đã nhẹ nhàng hơn, anh hôn vào tai cô, anh thở nhẹ nhàng và
nói: “Đừng khóc....sẽ không đau đâu...thả lỏng cơ thể ra một chút....anh sẽ không làm hại em đâu....Tiểu Tinh...Tiểu Tinh của anh....”
Thẩm Tinh Không cứng đờ người lại, cô sởn hết cả da gà lên, cô biết đó không chỉ là dấu hiệu của việc cô thấy lạnh mà còn là sự kháng cự, chống đối, bài trừ....
Anh vừa chạm vào cô là cô liền nhớ tới cảnh ngày bé thường chạy ở phía sau anh liên mồm gọi chú Hai....
Còn lúc này, anh lại đang vui đầu vào trước ngực cô mà hôn, bàn tay anh chạy qua khắp cơ thể cô....
Cô đang khổ túm lấy ga giường, cảm thấy bản thân mình lúc này là người con gái bẩn thỉu nhất trên thế giới.
Nụ hôn của Thẩm Chi Diệu sau một hồi lưu luyến hai gò bồng đào đã đỏ phồng lên của cô, ánh mắt anh lúc này lại liếc xuống dưới, sau đó đôi mà và
cái lưỡi ướt át, ấm nóng của anh liền chạy xuống phần bụng cô.
Anh đang lấy lòng cô, từ khi thành niên tới giờ, số phụ nữ anh có được
không nhiều, nhưng ai ai cũng là hàng còn zin, từ trước tới giờ anh chưa từng rụt rè cẩn thận như thế này, anh sợ làm cô đau, sợ cô chưa sẵn
sàng, anh làm chậm như vậy, nhẹ nhàng như thế, dường như anh đang muốn
chạm vào tất cả các điểm trên cơ thể mà có thể làm cho cô cảm thấy dễ
đón nhận nhất.
Lúc này Thẩm Tinh Không đã không hét ra thành lời
nữa rồi, cô cũng không còn sức lực mà chống cự nữa, cô chỉ biết thở hồng hộc từng hơi mạnh, cơ thể bắt đầu run lên, co giật.
Cô chỉ cảm
thấy cơ thể mình như đang nằm trên đống lửa, dường như linh hồn cô đã bị hút sạch khỏi cơ thể, sự phản ứng của lí trí và cơ thể như đã bị tê
liệt, cô chỉ muốn khóc, chỉ muốn cắn lưỡi mà chết cho xong.
Thẩm
Chi Diệu nhẹ nhàng tách đôi chân của cô ra, bàn tay anh ấn vào vùng cửa
ẩm ướt đó, giọng anh khàn khàn kèm theo tiếng cười: “Đừng động đậy, để
anh làm cho em thấy sự việc này nó tuyệt vời thế nào....”
Thẩm
Tinh Không còn chưa kịp ngăn lại thì đã cảm thấy dường như có một ngọn
lựa chạy vào cơ thể mình làm cho toàn thân cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô không cắn môi lại, đột nhiên kêu lên mootjt iếng, hai tay cô túm lấy
hai vai của Thẩm Chi Diệu, ngón tay cô ấn chặt vào da thịt anh, cô gồng
người lên, thở hổn hển, cô vừa khóc vừa van nài: “Đừng....chú, mau bỏ
ra....”
Thẩm Chi Diệu nhẹ nhàng dùng lưỡi của mình quét qua vùng
cơ thể nhạy cảm của cô, từng chút từng chút một, mãi cho tới khi Thẩm
Tinh Không lớn tiếng khóc òa lên, cơ thể bởi vì chưa từng trải qua những chuyện thế này mà có những phản ứng chân thực nhất.