Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 170: Chương 170: Chương 103: Em nói tôi không được bình thường 2




Thành thị phồn hoa mỗi ngày lại xảy ra những chuyện khác nhau.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe taxi, mở cửa sổ hóng gió, một tay khoác lên thành cửa sổ nhìn xem phong cảnh bên ngoài, nhìn mọi người và nhà cửa dần dần lui về phía sau.

Gió thổi trên mặt cô ấm áp, ấm áp đến làm cho người ta cảm thấy phiền não.

Đột nhiên điện thoại rung lên.

Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại: “A lô?”

“Ừ, là tôi.” Giọng nói từ tính lười biếng của Cung Âu vang lên bên tai cô, nghe có vẻ rất rãnh rỗi.

“Ừ, tôi biết.”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, giọng nhỏ lại.

Nghe vậy, Cung Âu lập tức bất mãn nói: “Này, sao em lại có thể bình tĩnh như vậy. Em có biết tôi phải nhịn đến bây giờ mới gọi điện thoại cho em không, ước chừng mười giờ lận đó! Lần này tôi thật sự cho em tự do rồi chứ?”

Bộ dạng của hắn như muốn nói khen ta đi khen ta đi nhiệt liệt khen ngợi ta đi.

Thật giống như hắn đã làm được một việc to lớn vĩ đại đến cỡ nào, chứ không phải chỉ là gọi điện thoại bình thường.

Thời Tiểu Niệm dở khóc dở cười: “Cung Âu, cái này mới là phương thức trao đổi bình thường.”

Không có ai sẽ luôn luôn duy trì trạng thái gọi điện cả.

“Em nói tôi không được bình thường?”

Giọng nói của Cung Âu chợt trầm xuống.

“Tôi nào dám a.” Nghe ra hắn không vui, Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt bỏ qua đề tài này.

Không được bình thường.

Hắn có biết hắn còn một đứa con bị bệnh tim bẩm sinh sống cùng với Đường Nghệ ở bên ngoài hay không, đó mới là không được bình thường.

Cung Âu cũng không nghiên cứu nhiều về đề tài này nữa, bá đạo hỏi cô: “Quà của tôi đâu? Đã chọn xong chưa? Không phải em đã rời khỏi nhà từ sáng sớm sao?”

Xem ra trước khi hắn gọi điện thoại cho cô đã tìm hiểu kỹ hướng đi của cô với hai nữ giúp việc.

Hắn là có bao nhiêu không tin tưởng cô a, là một người đàn ông mà lại đa nghi như vậy.

Quà.

Cô thật là quên mất, hôm nay đã biết một sự thật làm cho người ta khiếp sợ như vậy, cô làm gì còn có tâm tình đi chọn quà.

Thấy cô yên lặng, Cung Âu càng bất mãn, quát mắng cô trong điện thoại: “Có phải em lại chưa chọn hay không? Em ngày ngày chạy ra ngoài lại không phải chọn quà cho tôi vậy thì làm gì, gặp mặt người đàn ông khác?”

Thời Tiểu Niệm nhức đầu xoa xoa trán: “Chẳng qua là tôi vẫn còn đang lựa chọn.”

“Vậy chọn nhanh đi, đi đi đi!” Cung Âu nói: “Tôi cảnh cáo em, nếu em chọn mấy loại quà tầm thường trên phố, chờ khi trở về tôi nhất định sẽ đánh mông em nở hoa!”

“...” Thời Tiểu Niệm không nói: “Anh muốn loại quà như thế nào?”

“Đặc biệt, thật lòng, duy nhất trên thế giới!”

Cung Âu mạnh mẽ nói, bỗng nhiên bên kia vang lên một giọng nói thúc giục hắn, Cung Âu không nhịn được trả lời một tiếng, sau đó nói với cô: “Tôi phải đi dự một buổi tiệc, em chọn quà đi.”

Giọng nói thúc giục hắn kia, là một giọng nữ rất êm tai.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn, không có suy nghĩ nhiều: “Tôi biết.”

“Điện thoại vẫn đang gọi cho tôi, không cho phép cúp máy.”

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn bên ngoài một cái, thấy là một tiệm trang sức, liền kêu tài xế ngừng lại: “Tài xế, tôi xuống xe ở đây.”

Người có tiền đều thích châu báu.

Mua một cái kẹp cà vạt cho Cung Âu là được rồi, cũng không xem như là làm mất mặt Cung Âu hắn.

Thời Tiểu Niệm từ trên xe bước xuống, bỏ điện thoại vào trong túi xách, đổi thành tai phone mang lên lỗ tai, vừa đeo lên, cô đã đau đến cắn môi.

Lỗ tai của cô vì đeo tai phone nhiều đến nỗi rất là đau đớn.

Hơi đụng một chút là đau.

Thời Tiểu Niệm sờ lỗ tai một cái, đi vào tiệm trang sức, vừa bước vào, người bán hàng đã dẫn cô đến trước quầy tỉ mỉ giới thiệu cho cô.

“Tiểu thư, cô muốn xem cái gì?” Người bán hàng hỏi.

“Tôi muốn một cái kẹp cà vạt khảm nạm kim cương, có không?” Thời Tiểu Niệm hỏi.

Bên trong tủ kiếng một mảnh châu báu chói mắt.

“Có, ở bên này.” Người buôn bán cầm một cái hộp kẹo cà vạt ra, liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương hình trái tim trên tay cô, cười nói: “Tiểu thư là mua kẹp cà vạt tặng cho chồng sao?”

Chồng?

Làm sao có thể, đối với cô mà nói, dường như Cung Âu ngay cả bạn trai cũng không phải đi.

Thời Tiểu Niệm cười cười không nói lời nào, người bán hàng giới thiệu ý nghĩa đại biểu của từng cái từng cái cà vạt cho cô, cô cũng lắng nghe.

Bỗng nhiên, một giọng nói có chút quen tai truyền tới ----

“Xin hỏi, món đồ này trong nhà tôi đã có một cái, ở đây có sản phẩm mới không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.