Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh không phải là một người đàn ông hay xen vào việc của người khác.
Mộ Thiên Sơ thật sâu nhìn cô.
Bởi vì trái tim của cô đang lắc lư trên người Cung Âu, anh sợ, anh sợ sẽ không thu được trái tim của cô trở về nữa.
Anh muốn cô chủ động rời khỏi Cung Âu.
“Bởi vì anh muốn giúp em.” Mộ Thiên Sơ từ ghế dài đứng lên, đôi mắt đen thật sâu nhìn cô: “Bởi vì anh không muốn em lại tiếp tục sống bên cạnh người đàn ông đó.”
Giọng nói của anh ôn hòa, từng chữ từng chữ kiên định nhưng định nhưng cố chấp.
“...”
Thời tiểu Niệm kinh nhạc nhìn anh, thật lâu sau cũng không phản ứng lại.
Cô không hiểu được ánh sáng trong mắt của anh có ý nghĩa gì.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mùi hoa bay lượn lờ trong không khí, hai người mặt đối mặt đứng, tự có suy nghĩ riêng của mình.
Mộ Thiên Sơ ngưng mắt nhìn cô, tầm mắt rơi vào một lọn tóc trên má cô, đưa tay muốn sửa sang lại.
Thời Tiểu Niệm phòng bị lui về phía sau một bước.
Tay anh cứng đờ giữa không trung, ngay cả trái tim của anh cũng cứng đờ theo, không lên được, không xuống được, bị hung hăng treo ở nơi đó.
“Anh không nên nói những lời như vậy.”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh một cái, sau đó xoay người rời đi, cánh tay lại bị Mộ Thiên Sơ nắm lại.
Cô khiếp sợ quay đầu lại.
Mộ Thiên Sơ thật sâu nhìn cô: “Có vài lời quả thật là anh không nên nói sớm như vậy, nhưng anh sợ nếu không nói, cả đời này của anh sẽ không còn cơ hội để nói nữa.”
Anh sợ nếu không nói, cả đời này của anh sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Anh lại nói ra những lời như vậy.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh, quên luôn cả việc giãy dụa.
“Anh biết, em cảm thấy thân phận của anh bây giờ là chồng của Thời Địch, không thích hợp nói những lời này với em, vậy nếu anh không phải thì sao?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô chằm chằm hỏi.
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.
“Anh...” Mộ Thiên Sơ đang muốn nói gì, bỗng nhiên điện thoại rung lên, một tay anh vẫn nắm tay của cô, một tay nhận điện thoại: “A lô?”
Ngay sau đó, không biết Mộ Thiên Sơ nghe được cái gì, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Đã tra được là ai ném đá giấu tay sau màn chưa?” Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hòi, sắc mặt ngưng trọng.
Người sau màn?
Là chuyện gì vậy,
Mộ Thiên Sơ lẳng lặng nghe, một lát sau, bỗng nhiên cười lớn: “Có lẽ tôi đã biết là ai công kích sau lưng rồi, để cho cha vợ của tôi tới xử lý chuyện này đi.”
Cha vợ, cha nuôi của cô?
Mộ Thiên Sơ cúp điện thoại, Thời Tiểu Niệm không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Mộ Thiên Sơ nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm, sau đó nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối: “Mấy ngày qua thị trường chứng khoáng của Mộ Thị bị công kích, tài liệu cơ mật của nội bộ cũng bị nhân viên tiết lộ ra ngoài, nếu như anh nói, đây là do Cung Âu đã ra tay, em có tin không?”
Anh quan sát vẻ mặt của cô, muốn biết rốt cuộc địa vị của Cung Âu trong lòng cô cao bao nhiêu.
“...”
Cung Âu ném đá giấu tay?
Thời Tiểu Niệm lập tức nhớ tới Cung Âu đã từng nói, bởi vì chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con, Cung Âu rất là chán ghét người của Thời gia, chẳng lẽ hắn đây là đang muốn trả thù giúp cô sao.
“Em tin không?” Mộ Thiên Sơ hỏi.
“Có lẽ là hắn đang giúp em được hả giận.” Thời Tiểu Niệm trực tiếp nói, không có một chút gì muốn trách móc Cung Âu, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Vậy anh có thể chống đỡ sao?”
Mộ Thiên Sơ không nghĩ tới câu trả lời của cô là như vậy.
Hắn nghĩ rằng nhiều nhất cô cũng chỉ là không tin hắn, nào ngờ cô lại trực tiếp định nghĩa hành động của Cung Âu trở thành đang trả thù giúp cô.
Mộ Thiên Sơ cười khổ: “Hình tượng của Cung Âu trong lòng em đã cao lớn như vậy sao?”
“Anh có thể chống đỡ sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại.
“Có thể.” Mộ Thiên Sơ cười khổ: “Vốn là anh đang nghĩ nên thu lưới vào lúc nào, Cung Âu lại nhúng tay vào, vừa lúc có thể giúp anh thu lưới trước thời hạn.”
“Cái gì?” Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn anh.
“Rất nhanh, em sẽ biết.” Mộ Thiên Sơ ngưng mắt thật sâu nhìn cô, giọng nói mang theo khổ sở: “Rất nhanh, nhất định sẽ rất nhanh.”
Những lời cuối cùng này, dường như là Mộ Thiên Sơ tự nói với mình vậy.
Thời Tiểu Niệm không nhận được câu trả lời từ anh, lui về sau một bước, nói: “Tôi thấy chuyện của anh cũng đã đủ nhiều rồi, thật sự không cần xen vào chuyện của tôi nữa, chuyện của tôi để tự mình tôi giải quyết.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi.
Cô vừa xoay người, giọng nói của Mộ Thiên Sơ liền vang lên sau lưng cô: “Đường Nghệ ở trong tay anh, nếu em có bước hành động tiếp theo vẫn là nên thông báo cho anh trước.”
“...”
Thời Tiểu Niệm rời đi cũng không thèm quay đầu lại.
Mộ Thiên Sơ đứng ở đó, gió thổi vạt áo anh nhẹ tung bay, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Thời Tiểu Niệm.
Tại sao anh lại cảm thấy tất cả đã sắp không còn kịp rồi.
Anh có thể đổi lại thành Mộ Thiên Sơ, cô thì sao? Cô vẫn còn là Thời Tiểu Niệm lúc trước sao?
...