Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 168: Chương 168: Chương 102: Xét nghiệm ADN 2




Bệnh viện.

Ánh mặt trời chiếu vào bồn hoa trong bệnh viện, có mấy người mặc quần áo bệnh nhân đang hoạt động.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên một cái ghế dài, đôi mắt không có tiêu cự nhìn những khóm hoa đang khoe màu đua sắc trước mặt,, trong mắt trống rỗng, trên tay cô là bảng “kết quả xét nghiệm ADN” mới nhất.

Tỷ lệ quan hệ cha con là 97.999999%

Như vậy quả thật là con của Cung Âu.

Dưới ánh mặt trời, một bóng người bao phủ tới, ngăn cản ánh sáng trước mặt cô.

“Uống nước đi.” Mộ Thiên Sơ cầm chai nước đưa cho cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cám ơn.”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, cầm bình nước trong tay lại không có uống.

“Sau đó, em chuẩn bị làm gì?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô một cái, ôn hòa nói.

“Nếu Cung Âu biết đây là con hắn mà nói, nhất định sẽ nhận con về.” Thời Tiểu Niệm nhìn bụi hoa trước mặt nói.

Điểm này cô có thể xác định.

Sỡ dĩ lúc đầu Cung Âu bắt cô, chính là vì đòi đứa bé về, vì đứa bé, hắn đã dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn với cô, bây giờ nhớ lại, cô cũng không lạnh mà run.

Không biết nếu Cung Âu biết sự tồn tại của đứa bé này, là vui hay là giận?

“Người anh hỏi là em, không phải tương lai của đứa bé này.”

Mộ Thiên Sơ thật sâu nhìn cô.

“Tôi?” Thời Tiểu Niệm giật mình.

“Chẳng lẽ không phải là em đang nghĩ trả đứa bé lại cho Cung Âu, sau đó em có thể rời khỏi Cung Âu sao?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô chằm chằm, trên tay nắm chặt chai nước, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt.

Đúng vậy, cô không phải muốn rời khỏi Cung Âu sao, đứa bé kia cũng quả thật là của Cung Âu mà, cô đây là sao vậy.

“Có phải nếu em giao giấy xét nghiệm ADN này cho Cung Âu, thì có thể rời đi không?” Mộ Thiên Sơ lại một lần nữa hỏi chuyện này.

“Không có dễ dàng như vậy đâu.”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.

Cung Âu đối với cô đã sớm không phải muốn truy cứu, mà là một người đàn ông có hứng thú với một người phụ nữ, cho dù có đứa bé này, hắn có thể bỏ qua cho cô sao.

“Là không dễ dàng như vậy hay là em không muốn thử nghiệm?” Mộ Thiên Sơ nói, một kim đâm thẳng yếu điểm.

Thời Tiểu Niệm bị nói đến sắc mặt trắng bệch, theo bản năng phản bác: “Ai nói em không muốn thử nghiệm.”

Cô muốn rời khỏi Cung Âu.

Giữa cô với Cung Âu là quan hệ hiệp ước, ngay từ lúc đầu chính là như vậy, đương nhiên cô muốn rời đi, đúng, cô muốn rời đi.

“Vậy anh có một biện pháp, em có muốn nghe hay không?” Mộ Thiên Sơ nói.

Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn anh.

“Theo như em nói thì, Cung Âu hẳn là chỉ muốn đứa bé mà không muốn mẹ nó, hay là em đưa Đường Nghệ đến bên cạnh cung Âu trước, chờ khi Cung Âu có hứng thú với cô ta, cộng thêm trọng lượng của đứa bé này, Cung Âu sẽ mất đi hứng thú với em, lúc đó em muốn rời đi sẽ không còn là việc khó nữa.” Mộ Thiên Sơ nói.

“Anh muốn tôi đưa Đường Nghệ đến bên cạnh Cung Âu?” Thời Tiểu Niệm giật mình, sau đó lập tức từ chối: “Không thể nào, cô ta hại tôi thành như vậy, chẳng lẽ tôi còn phải giúp cô ta leo lên nhà giàu có sao?”

Thời Tiểu Niệm cô không có đến nỗi ngu như vậy.

“Em không phải giúp cô ta, là là giúp chính em.”

Sắc mặt Mộ Thiên Sơ nghiêm túc, không có một tia đùa giỡn: “Anh đã phân tích em cùng với Đường Nghệ, loại hình khí chất của hai người rất giống nhau, nhưng Đường Nghệ càng biết cách phô trương cái gọi là khí chất thanh thuần của mình hơn em, anh nghĩ, hẳn là Cung Âu sẽ thích cô ta.”

Thời Tiểu Niệm hiểu ý của anh, chờ sau khi Đường Nghệ được Cung Âu thích, cô thuận lợi rời đi, một nhà ba người bọn họ đoàn tụ, kết cục viên mãn.

Cô cắn cắn môi: “Tôi không cam lòng.”

Dựa vào cái gì cô còn phải giúp đỡ Đường Nghệ.

“Em thật là bị thù hận làm mờ đầu óc, không nhìn thấy được con đường sống trước mặt mình, hay là em vốn không muốn rời khỏi Cung Âu?” Mộ Thiên Sơ hỏi, bình nước trong tay của anh cũng đã biến dạng.

“Tôi...” Thời Tiểu Niệm cười khanh khách, qua mấy giây mới nói: “Cái kế hoạch này vốn là có vấn đề, ai có thể đảm bảo Cung Âu nhất định sẽ thích Đường Nghệ?”

Chuyện tình cảm không thể tính trước được.

“Ít nhất đây là một cơ hội.”

“Nhưng mà...”

“Đây là tư liệu của bé Bob con của Đường Nghệ.” Mộ Thiên Sơ cầm lấy một phần văn kiện ra đưa cho cô.

Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn hắn một cái, cầm lấy văn kiện cúi đầu nhìn, đôi mắt trong suốt càng xem càng hoảng sợ.

“Có thể bởi vì tác dụng của thuốc của ba năm trước, sức khỏe của Bob rất tệ, bé mắc bệnh tim bẩm sinh, vừa ra đời đã phải phẫu thuật hai lần, về phương diện tinh thần của Bob cũng có vấn đề, có khuynh hướng tự bế, nhưng hiện tại còn quá nhỏ chưa biết rõ ràng được.” Mộ Thiên Sơ nói.

“...”

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ che miệng lại.

Một đứa bé hai ba tuổi lại mắc nhiều bệnh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.