Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 167: Chương 167: Chương 102: Xét nghiệm ADN 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“...”

“Cô không biết nhưng tôi biết, tôi có thể nói cho cô, thủ đoạn của Cung Âu nhất định còn đáng sợ hơn cảnh sát rất nhiều, tôi nghĩ cô phải hiểu rõ hắn hận người bỏ thuốc cho hắn năm đó bao nhiêu chứ.” Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của cô nói, giọng nói lộ ra một tia lạnh lẽo.

“Đừng mà, đừng mà....”

Đường Nghệ hoảng sợ nhìn cô.

“Tôi không cảm thấy tôi có lý do nào để bỏ qua cho cô.”

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn đứa bé bên cạnh cô một cái, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Cô phát hiện, cô không phải rất muốn biết rõ thân phận của đứa bé.

Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Cô cũng không biết mình bị sao vậy.

Trong nháy mắt Thời Tiểu Niệm xoay người, chỉ nghe sau lưng truyền đến một tiếng “Ầm.”

Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ đó, hơi nhíu mày, trên gương mặt âm nhu không có biểu tình gì.

Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, đã thấy Đường Nghệ nặng nề quỳ dưới đất, cả người hèn mọn, đôi mắt tràn đầy cầu xin nhìn cô.

Không nghĩ tới đột nhiên cô lại quỳ xuống, Thời Tiểu Niệm cũng ngơ ngẩn.

Cô ta đây là muốn làm gì.

“Tiểu Niệm, thật xin lỗi, tôi biết tôi sai rồi, van xin cô, cô muốn tôi bồi thường như thế nào cũng được, nhưng đừng ép tôi vào con đường chết.” Đường Nghệ quỳ xuống đất cầu xin cô.

“...”

Con đường chết?

Cô còn không biết xấu hổ nói đây là con đường chết? Lúc ban đầu khi cô làm ra những chuyện này chưa từng nghĩ đến hậu quả sao?

Thời Tiểu Niệm yên lặng, không nhúc nhích.

Đường Nghệ nhìn thấy cô như vậy, quỳ gối đi lên vài bước đến trước mặt nắm lấy tay cô: “Thật xin lỗi, Tiểu Niệm, tôi thật sự biết lỗi rồi, cô bỏ qua cho tôi một lần đi. Cho dù tôi có sai, nhưng ít nhất năm đó tôi cũng không có để cho cô mất đi trong sạch a.”

“...”

Thời Tiểu Niệm không nhúc nhích, mặc cho cô nói.

“Cô có biết không, lúc ban đầu Thời Địch chính là muốn tìm người cưỡng gian cô, tôi không thể ra tay được, cho nên cũng không có chỉ đường cho lão già kia.”

“...”

Đường Nghệ chảy nước mắt nói, gương mặt tràn đầy điềm đạm đáng yêu: “Chuyện sau đó... là tôi không khống chế được, tôi sợ Cung Âu, lúc hắn uống thuốc mê tinh thần không được tỉnh táo đã nói muốn giết tôi, tôi mới sợ hãi đổ hết tội danh cho cô, thật xin lỗi, Tiểu Niệm... tôi thật sự biết lỗi rồi.”

“...”

Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn về gương mặt tràn đầy nước mắt của cô, ánh mắt ngưng trệ một cái: “Tôi thật không biết có nên tin những lời này của cô hay không.”

Là thật không muốn hại cô, hay là vội vả leo lên giường của Cung Âu mà quên chỉ đường... đáp án này sợ là chỉ có Đường Nghệ mới biết.

“Có thể tin có thể tin.” Đường Nghệ vội vàng nói: “Tôi chẳng qua chỉ cần tiền, tôi không phải muốn hại chết bạn mình, chẳng qua là tôi quá cần tiền. Tôi cầu xin cô, cô bỏ qua cho tôi đi, tôi không thể xảy ra chuyện, tôi còn có...”

Nói đến đây, Đường Nghệ muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn về hướng khác, trong mắt tràn đầy thương cảm.

Thời Tiểu Niệm theo tầm mắt của cô nhìn sang, đã thấy một đứa bé trai đang lăn lộn trên đất chơi một mình.

Đứa bé ngưng khóc, lúc này Thời Tiểu Niệm mới nhìn thấy rõ ràng ngũ quan của bé.

Gương mặt đứa bé đẹp tinh xảo, ngũ quan rõ ràng, da thịt trắng noãn, đôi mắt to mà có thần, lỗ mũi nho nhỏ rất thẳng, môi hơi chu ra.

Lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm thấy một đứa bé xinh đẹp như thế, tinh xảo giống như búp bê vậy.

“Đây là đứa bé mà cô nhận nuôi?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

Rốt cuộc cô cũng đã hỏi.

Ánh mắt Đường Nghệ ngưng lại, sau đó liều mạng gật đầu: “Đúng vậy, là tôi nhận nuôi, nó chỉ có một mình tôi là người thân, tôi không thể xảy ra chuyện gì được.”

“Đứa bé này thật là cô nhận nuôi sao? Tôi muốn nghe nói thật, đừng lừa gạt tôi nữa.”

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói.

“...” Đường Nghệ rũ mắt xuống, trầm mặc, không nói được câu nào.

Thời Tiểu Niệm nhắm hai mắt, giọng nói có chút khó khăn phát ra từ cổ họng: “Là của Cung Âu sao?”

“...”

Nghe vậy, Đường Nghệ lập tức tê liệt ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, nước mắt đọng lại trong hốc mắt.

Câu trả lời, đã rõ ràng rồi.

Thật là con của Cung Âu.

Trong lòng Thời Tiểu Niệm, hoàn toàn rối loạn.

Lúc này Mộ Thiên Sơ luôn yên lặng ngồi xem mới nháy mắt với vệ sĩ một cái, vệ sĩ đi về phía trước, cầm kéo cắt vài sợi tóc trên đầu đứa bé xuống, bỏ vào trong một cái túi trong suốt.

Vệ sĩ đưa cái túi đó cho Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, không có lấy.

Mộ Thiên Sơ đứng lên, nói: “Hay là đi làm xét nghiệm ADN đi, tỷ số chính xác cao hơn, chắc là em có tóc của Cung Âu mà.”

Đúng là có.

Hẳn là có thể tìm được trong phòng tắm ở Thiên Chi Cảng.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn về phía Đường Nghệ, Đường Nghệ còn quỳ ở đó, đôi mắt ướt át nhìn đứa bé, trong mắt hoàn toàn là vẻ từ ái của một người mẹ.

Trong mắt Đường Nghệ không có chột dạ.

Thời Tiểu Niệm nghĩ, lần này, hẳn là cô không có nói dối, có xét nghiệm ADN hay không, câu trả lời cũng đã rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.