Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 166: Chương 166: Chương 101: Chứng thực chuyện đứa bé 2




“Anh thật lòng muốn giúp em, Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ kiên định nhìn cô: “Anh không phải qua loa lấy lệ với em, cũng không phải giả vờ như không biết gì để mọi chuyện được thái bình, anh có suy nghĩ của chính mình, em hãy tin tưởng anh.”

Giọng nói của anh ôn hòa, không có một tia công kích nào, hoàn toàn khác với bình thường.

Làm cho người ta khó có thể không tin.

Thời Tiểu Niệm biết, nếu như không phải anh muốn giúp cô, cũng sẽ không ăn no rãnh rỗi đi điều tra mấy chuyện này, thậm chí còn làm ra chuyện vượt khỏi ranh giới cuối cùng như giam giữ Đường Nghệ này.

“Xin lỗi.” Thời Tiểu Niệm bước xuống xe, xin lỗi Mộ Thiên Sơ, giọng nhàn nhạt nói: “Nhưng.... tôi có thể tự mình tới đây, anh không có lý do gì phải giúp tôi cả.”

Nụ hôn trong hẻm tối hôm qua vẫn làm cô khó chịu.

Cô không muốn có chút gì dây dưa với người đã kết hôn như Mộ Thiên Sơ, nó đã vượt qua khỏi nguyên tắc có thể tiếp nhận của cô.

“Lý do của anh chính là muốn giúp em.” Mộ Thiên Sơ nói, giọng điệu ôn hòa lộ ra cố chấp: “Em không muốn anh giúp, anh cũng nhất định sẽ giúp.”

“...”

“Đi thôi, đi vào gặp bạn học cũ của em nào.”

Mộ Thiên Sơ nói.

Thời Tiểu Niệm gật đầu, đi theo Mộ Thiên Sơ vào.

Mấy người hộ vệ lập tức đi trước mở cánh cửa màu trắng hình vòm ra.

Tòa nhà trang trí rất giống phong cách của Đường Nghệ, tràn đầy hơi thở mát mẻ, văn nghệ.

Vừa đi vào, Thời Tiểu Niệm phát hiện bên trong còn có vệ sĩ, người người đứng nghiêm, mặt không biểu tình, mắt cô quét về phía điện thoại trên bàn, đường dây điện thoại cũng đã bị cắt đứt hết.

Quả nhiên là trạng thái đang giam giữ.

Bỗng nhiên, tiếng khóc của một đứa bé từ trên lầu truyền xuống.

Đứa bé.

Thời Tiểu Niệm cảm giác như cả người mình đều bị kim đâm vậy, đau đớn vô cùng.

Cô liếc nhìn về phía cầu thang một, dừng bước lại.

“Sao lại không đi?” Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô.

Thời Tiểu Niệm mím chặt môi, không nói gì, tiếp tục đi lên lầu.

Trong phòng khách sạch sẽ trên lầu, năm sáu người vệ sĩ đứng chắp tay.

Trên ghế sa lon, Đường Nghệ mặc đồ ở nhà, đang ôm một đứa bé trai lau nước mắt, đứa bé gào khóc không ngừng.

Đường Nghệ chân tay luống cuống, bộ dạng kia hoàn toàn từ nữ thần hoàn mỹ xuống thành một bà chủ gia đình bận rộn, làm cho người ta có cảm giác xa lạ.

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó.

Mộ Thiên Sơ ngừng lại bên cạnh cô.

“Được rồi, ngoan ngoan ngoan, đừng khóc.” Đường Nghệ dỗ đứa bé, bỗng nhiên phát hiện không đúng, ngẩng mặt, đối diện với tầm mắt của Thời Tiểu Niệm, Đường Nghệ kinh ngạc đến ngây người, sắc mặt ảm đạm: “Thời Tiểu Niệm.”

“...”

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn cô.

Đường Nghệ nhìn về phía Mộ Thiên Sơ bên cạnh Thời Tiểu Niệm: “Là mấy người giam giữ tôi.”

Hiển nhiên, đến bây giờ Thời Tiểu Niệm mới biết được là ai giam giữ mình.

“Đây là con của cô?”

Tầm mắt của Thời Tiểu Niệm nhìn về phía đứa bé trai đang gào khóc không ngừng kia, đứa bé khoảng hai ba tuổi, khóc đến ngũ quan cũng không nhìn rõ được, đôi tay nhỏ bé mũm mỉm nắm chặt quần áo của Đường Nghệ.

Nghe vậy, trong mắt Đường Nghệ lộ ra hoảng sợ, đứng lên kéo đứa bé ra phía sau mình, ngơ ngác nhìn cô: “Cô....”

“Cô rất bất ngờ khi tôi xuất hiện ở đây sao?” Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng: “Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ không bất ngờ, dù sao có một số việc đã làm, thì phải gánh vác, không phải sao?”

“Cô muốn nói cái gì?”

Đường Nghệ hỏi, trong giọng nói lộ ra một cổ chột dạ.

Dường như đứa bé trai cũng cảm giác được không đúng, ngừng khóc lại, trên mặt tràn đầy mê man nhìn bọn họ.

“Còn muốn giả bộ với tôi sao?” Thời Tiểu Niệm hỏi.

“...”

“Chẳng lẽ cô cảm thấy chuyện mình làm có thể thần không biết quỷ không hay sao?” Thời Tiểu Niệm hờ hững nói, vừa nói vừa đi về phía cô: “Ba năm trước cô giúp em gái hãm hại tôi, còn gài tang vật chuyện xấu mình làm đến trên đầu tôi, để cho tôi nhận oan ức của cô suốt ba năm.”

Lần này sắc mặt của Đường Nghệ thật là không còn chút máu nào, ngơ ngác nhìn cô: “Cô đều biết hết rồi sao?”

“Tôi không nên biết sao?” Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng: “Tôi bị các người hại thành như vậy, chẳng lẽ cô cảm thấy còn có thể lừa gạt tôi cả đời sao?”

Mộ Thiên Sơ không có chen vào nói, vệ sĩ đưa đến một cái ghế.

Mộ Thiên Sơ ngồi xuống, đôi mắt nhìn Thời Tiểu Niệm chăm chú, không nháy mắt cái nào.

Giúp cô, để cho anh có thêm thời gian nhìn cô nhiều một chút, anh đã rất thỏa mãn.

“Không phải, không phải.” Đường Nghệ liều mạng lắc đầu, đôi mắt đã ướt át, áy náy nhìn về phía cô: “Thật xin lỗi, Tiểu Niệm, thật xin lỗi.”

Thời Tiểu Niệm liếc cô: “Cô đừng khóc, nước mắt của cô sẽ chỉ làm tôi cảm thấy dối trá.”

Cô sẽ không đồng tình.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.