Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh đang ở hầm đậu xe, em đến đây đi.” Mộ Thiên Sơ nói xong liền cúp điện thoại.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ngẩng ngơ tại chỗ, qua một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại được, cô đẩy cửa vội vã chạy ra ngoài. Trực tiếp đi thang máy đến hầm đậu xe.
Bãi đậu xe của Thiên Chi Cảng rất lớn, trống rỗng, Thời Tiểu Niệm nhìn xung quanh.
Mộ Thiên Sơ đứng trước chiếc xe Porsche của anh vẫy vẫy tay, cô lập tức chạy tới, vội vàng hỏi: “Đứa bé kia thật là con của Cung Âu sao?”
Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, ánh mắt nhìn về gương mặt tràn đầy gấp gáp của cô, nụ cười trên mặt có hơi cứng lại, không nói một lời.
“Anh nói nhanh đi, rốt cuộc anh điều tra có chính xác hay không?”
Thời Tiểu Niệm hỏi tới.
Mộ Thiên Sơ giật giật môi, giữa chân mày hơi ảm đạm: “Anh nghĩ rằng, sau khi em nghe được tin tức này sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của cô, không có một chút vui sướng nào cả.
Chuyện này làm cho hắn không thoải mái.
“Tại sao tôi phải vui vẻ?”
“Bởi vì em đã từng nói, Cung Âu tới tìm em là vì đứa bé.” Mộ Thiên Sơ nói: “Hôm nay, đứa con chân chính của hắn sẽ xuất hiện, chẳng lẽ em không nên vui vẻ sao? Không phải em đã có thể thoát thân rồi sao.”
“...”
Thời Tiểu Niệm bị nói á khẩu không trả lời được, ánh mắt ảm đạm
Đúng vậy, không phải nghe được tin tức này cô nên vui vẻ sao, rốt cuộc cô cũng đã có thể lớn tiếng nói với Cung Âu là hắn nhầm lẫn rồi, cô không phải là người mà hắn muốn tìm.
Cô có thể nói với Cung Âu, đi tìm đứa bé chân chính của hắn đi, đừng ép cô sinh con nữa.
Cô nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng bây giờ cảm xúc bực bội không thoải mái trong lòng của cô là sao?
“Em đang nghĩ gì vậy?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô chằm chằm hỏi.
Thời Tiểu Niệm giật giật môi: “Em chỉ muốn biết, tin tức này của anh có chính xác không?”
“Không có.” Mộ Thiên Sơ thản nhiên nói: “Anh định điều tra hết toàn bộ mọi chuyện xong rồi mới nói cho em, nhưng mà hôm qua...”
Nghĩ đến nụ hôn trong hẻm tối hôm qua, Mộ Thiên Sơ thật sâu nhìn cô, lời nói cũng ngập ngừng.
“...”
Thời Tiểu Niệm xoay đầu đi, không nhìn anh.
Nhất thời sắc mặt của Mộ Thiên Sơ hơi tái nhợt: “Anh lo lắng em sẽ làm bậy đi báo cảnh sát, cho nên anh quyết định vẫn là nói cho em trước, kẻo em lại nghĩ rằng anh không làm gì cả.”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn, ngón tay siết chặc túi xách trong tay, cô đúng là đang chuẩn bị gọi Phong Đức cùng đi báo cảnh sát.
Không nghĩ rằng đột nhiên lại xuất hiện chuyện của đứa bé.
“Em có muốn đi kiểm chứng với anh hay không?” Mộ Thiên Sơ lui về sau một bước, đưa tay mở cửa ghế phụ lái, hai mắt ôn hòa nhìn cô.
“...” Thời Tiểu Niệm đứng im không nhúc nhích.
Mộ Thiên Sơ cũng không có thúc giục cô, cứ đứng đó yên lặng chờ.
Thật lâu sau, Thời Tiểu Niệm đi từng bước từng bước về phía trước, ngồi lên xe hắn.
Trên mặt cô không có chút biểu tình nào, trong mắt tràn đầy phức tạp, cô không biết được rốt cuộc sẽ chuẩn bị đối mặt với cái gì.
Trên đường, Thời Tiểu Niệm nhớ lại nội dung nói chuyện của Thời Địch và Đường Nghệ ở quán bar.
Đường Nghệ nói tự cô ta có tiền vốn sẽ không bị Cung Âu giết chết, sau đó lại nói xa nói gần cả câu chuyện, biết Cung Âu là vì muốn đứa bé.
Nếu nói như vậy, tất cả đã rõ ràng.
Có lẽ Đường Nghệ bị chuyện của ba năm trước dọa sợ hãi, sợ Cung Âu, cho nên đến bây giờ cũng không dám tùy tiện ôm đứa bé ra ngoài.
Mộ Thiên Sơ lái xe vững vàng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một cái.
Mỗi lần liếc mắt nhìn, anh đều cảm thấy cô đang dần cách xa anh.
Anh dùng sức nắm chặt tay lái, môi mím chặt, đôi mắt sâu thẳm.
Phải giải quyết tất cả mọi chuyện, còn phải càng nhanh càng tốt.
Nếu không, anh sẽ không tìm về được tất cả những gì của anh ngày xưa.
Đoạn đường rất dài, Mộ Thiên Sơ lái xe vào ngoại ô, ngừng ở trước tòa nhà hai tầng màu trắng, trước nhà trồng rất nhiều hoa cỏ, đang vui vẻ sinh trưởng dưới ánh mặt trời.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe ngẩng đầu một cái, phát hiện cửa sổ tầng hai chính là vị trí bị chụp hình lén.
Trước tòa nhà có chừng mười người vệ sĩ đứng, người người đứng chắp tay, canh chừng toàn bộ ngôi nhà.
Mộ Thiên Sơ dừng xe lại.
Mấy người vệ sĩ lập tức nhanh chân đi tới, đứng trước xe của hai người cúi đầu xuống: “Thiếu gia.”
Bọn họ là người của Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, Mộ Thiên Sơ nhìn cô một cái, giọng nói ôn hòa giải thích: “Anh cho người theo dõi Đường Nghệ hai ngày, phát hiện sau khi Đường Nghệ thuận lợi lừa gạt một khoản tiền của Thời Địch liền muốn ra nước ngoài, cho nên anh phái người chặn lại, giam giữ cô ta ở trong nhà.”
“...”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh giam giữ Đường Nghệ?