“Có phải khó chịu cô em gái Thời gia kia của em không?”, Cung Âu đoán được ý nghĩ của cô.
“Không có, tôi chỉ đang suy nghĩ lung tung”.
Thời Tiểu Niệm không hề nói tiếp, Cung Âu là người nói được làm được, lỡ như hắn thật sự gọi sát thủ chuyên nghiệp giết hết người Thời gia cũng thật đáng sợ.
“Em bây giờ ở bên cạnh tôi không lo ăn mặc, còn muốn đối phó với Thời gia làm gì, tốt hơn cứ để bọn họ tự chết đi.”
Lúc này ở bên Anh Quốc, Cung Âu cho rằng cô rất hận Thời gia, đi tới trước máy vi tính, mở máy tính, ở khung chat nhập hai chữ “hành động”.
Sau đó, gửi đi.
Nếu cô vội như vậy, hắn lập tức giúp cô.
“Tôi chưa nói tôi muốn đối phó Thời gia”, Thời Tiểu Niệm nói.
Thời gia không cần cô, nhưng bố mẹ nuôi cũng từng nuôi dưỡng cô, cô không thể đi trả thù.
Nhưng chuyện Thời Địch hại cô ba năm trước, cô không thể bỏ qua, nhất định phải truy cứu tới cùng.
“Được rồi”, Cung Âu nói: “Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, đưa laptop lên giường, chúng ta có thể bắt đầu xem phim”.
Trời vừa tối, chỉ cần hắn không có chuyện làm, hắn liền lôi kéo cô xem phim.
Cô không muốn cũng nhất định phải xem.
Nhìn tất cả đều là người máy khoa học điện ảnh, hắn còn tưởng rằng cô rất thích.
Thời Tiểu Niệm cực kì bất đắc dĩ, vừa muốn từ chối, Cung Âu nói: “Tôi kêu người tìm một bộ điện ảnh về người máy, không phải em thích xem sao, nhanh lên, lát nữa tôi còn có chuyện”.
Không tới một đêm, ngữ khí bá đạo của Cung Âu lại trở về.
“Vậy tối nay xem phim xong, có thể cúp điện thoại ngủ không?”, cô thật sự không chịu được trạng thái duy trì trò chuyện.
Nếu tiếp tục như thế, cô thật sự sẽ bị bức điên.
Cung Âu trầm tư chốc lát, đồng ý: “Có thể, nhưng giới hạn ngày hôm nay”.
“Được thôi”, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì hơn đành đồng ý, có thể có một đêm thanh tĩnh cũng tốt, giải phóng lỗ tai cô một chút.
Sáng hôm sau, Thời Tiểu Niệm thức dậy, rửa mặt trong phòng tắm xong, cầm bản ghi âm đứng suy tư.
Có nên báo cảnh sát hay không?
Nếu như báo cảnh sát, với thân phận là thái tử phi Mộ thị hiện nay của Thời Địch, không biết có thể tác động bao nhiêu, có lẽ cô nên mượn sức mạnh của Cung Âu.
Trực tiếp tìm Cung Âu giúp, chắc chắn hắn lại đa nghi hỏi trái hỏi phải.
Tìm Phong Đức, tìm quản gia vạn năng.
Thời Tiểu Niệm quyết định xong, đi ra ngoài, điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô liếc nhìn một chút, là Mộ Thiên Sơ gọi.
Vừa nghĩ đến việc anh cưỡng hôn trong hẻm nhỏ kia, lông mày Thời Tiểu Niệm liền nhíu lại, trực tiếp cúp điện thoại đi ra ngoài.
Mộ Thiên Sơ gọi lần nữa.
Thời Tiểu Niệm đang định tắt máy, nhận được tin nhắn Mộ Thiên Sơ mới gửi đến.
Anh giúp!
Anh giúp cô chính là tạo ra cuộc sống hòa thuận, tiếp tục tình chàng ý thiếp cùng Thời Địch.
Thời Tiểu Niệm không hiểu Mộ Thiên Sơ nghĩ thế nào, kỳ thực anh không giúp cô, cô cũng sẽ không trách anh, ngược lại cô đã tương đối lạnh lùng thành thói quen.
Nhưng ngoài miệng anh nói giúp cô, kết quả hành động gì cũng không có, chỉ bảo cô chờ qua loa, cuối cùng còn trêu đùa cô.
Cô không để ý tới tin nhắn, cầm túi, ngồi trước cửa đổi giày.
Lại là một tin nhắn nữa, lần này, lại hiện lên một bức ảnh.
Bức ảnh rõ ràng là chụp trộm, có chút không rõ.
Ban đêm chụp trộm từ bên ngoài cửa sổ chưa kéo rèm, trong phòng nào đó, Đường Nghệ đang ngồi trên đất chơi cùng đứa bé, bức ảnh rất mơ hồ, nhưng nhìn qua hai người rất vui vẻ.
Đây là cái gì?
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn bức ảnh, trên mặt viết rõ hai chữ không hiểu.
Chỉ chốc lát sau, Mộ Thiên Sơ lại gửi tin nhắn tới.
Đường Nghệ nuôi đứa bé thì thế nào?
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đổi giày chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, cô nhất thời ngây người, vội vã xen tin nhắn trên điện thoại.
Đứa bé này 3 tuổi.
Ba năm trước, Đường Nghệ hạ độc Cung Âu, bò lên giường của hắn.
“Cạch.”
Điện thoại trên tay Thời Tiểu Niệm rớt xuống đất.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm hoàn toàn trắng bệch, kinh ngạc đến ngây người nhìn điện thoại trên mặt đất, nửa ngày cũng chưa hồi phục tinh thần.
Đứa bé, 3 tuổi, ba năm trước, chuyến tàu.
Chẳng lẽ là...
Sao có thể là chuyện đó?
Điện thoại nằm trên đất rung lên, vang lên tiếng chuông thật dài, Thời Tiểu Niệm phục hồi tinh thần lại, nhặt điện thoại lên.
Là Mộ Thiên Sơ gọi.
Lần này, cô quả quyết bắt máy.
“Mộ Thiên Sơ, anh có ý gì?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Rốt cuộc em cũng tiếp điện thoại.” Mộ Thiên Sơ thở phào rồi mới lên tiếng: “Anh đã điều tra, Đường Nghệ là người thanh thuần, nhưng thực tế là người ham tiền, qua đối thoại của cô ta và Thời Địch liền biết ban đầu là vì tiền mới thay Thời Địch hãm hại em.”
“Anh đến cùng muốn nói gì?” Thời Tiểu Niệm biết anh không chỉ muốn nói Đường Nghệ ham tiền.
Mộ Thiên Sơ dừng một lát, “Em cảm thấy, một người phụ nữ như vậy sẽ có lòng tốt đi nuôi một đứa bé?”
“…”
Thời Tiểu Niệm đứng trước tủ giày, nghe lời Mộ Thiên Sơ nói, ngây ngẩn lần nữa.
Cho nên, ba năm trước, Đường Nghệ không chỉ để lại cục diện rối rắm cho cô, còn để lại một tiểu bảo, con của Cung Âu.
Cung Âu có con?
Trên mặt Thời Tiểu Niệm không có biểu tình gì, trong đầu cũng chỉ có một chuyện.
Cung Âu có đứa bé, Cung Âu lại có con.
Làm sao có thể?
Điều này sao có thể?
“Tiểu Niệm? Tiểu Niệm?” Mộ Thiên Sơ khẽ gọi cô.
“Tin tức anh lấy được có chính xác không?” Thời Tiểu Niệm hỏi ra lời, vừa lên tiếng cô mới phát giác được mỗi chữ mình nói đều cứng ngắc.
Cô không biết mình bị thế nào?
Không phải chuyện của cô, tại sao nghe được cô lại kinh ngạc như vậy? Khó mà tiếp nhận.