Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô như cái lò xo bị Cung Âu ném lại, nén đến cực hạn, không thể nén tiếp được nữa chỉ có thể bậc ngược lại.
Hai chân Thời Tiểu Niệm đạp trên ghế salông mềm mại, trên gương mặt đỏ ửng hiện ra cảm giác say, trong mắt đầy vẻ không màn sống chết.
Xong rồi.
Cô không hầu hạ hắn nữa, yêu hay gì đó, có giỏi thì trở về giết cô đi.
Cô đã chịu đựng tính cách đa nghi của hắn đủ lắm rồi, ở trước mặt hắn, đừng nói là tự do, nhân cách cơ bản nhất của cô cũng sắp biến mất rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trong điện thoại không truyền đến âm thanh của Cung Âu nữa.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, chắc là hắn đang chuẩn bị đồ lập tức bay về để giết cô, tùy ý hắn đi.
Cô đang định cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Cung Âu buồn buồn: “Một mình thì một mình, tôi tin em mà, em la cái gì chứ, ai muốn giết em chứ.”
Tiếng nói của hắn rất thấp, rất không tự tại, tựa như không còn chút sức lực.
Như một đứa bé bị dạy dỗ nên sợ hãi, giọng nói như biết lỗi rồi.
“Là anh một mực ép hỏi, tôi cũng không phải phạm nhân”, Thời Tiểu Niệm tức giận nói: “Anh đa nghi, dựa vào cái gì mà tôi phải chịu chứ”.
“Em là người phụ nữ của tôi, tôi hỏi một chút cũng không được sao”, Cung Âu buồn buồn nói, giọng càng ngày càng nhỏ, thậm chí còn mang theo một tia oan ức, hoàn toàn không nghe thấy giọng điệu bá đạo bình thường nữa.
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng vậy, rất bất ngờ.
Hắn là bị cô mắng đến ngơ luôn rồi hả?
“Uống rượu thì đi tắm liền đi, phụ nữ có mùi rượu khó ngửi chết được”, Cung Âu bên kia nói, cuối cùng lại tặng thêm một câu, “Mở cửa phòng tắm ra, để nữ giúp việc chú ý thời gian em tắm, đừng tắm được một nửa thì say đến ngủ bên trong”.
Cô la hét với hắn như vậy, hắn lại kêu cô đi tắm, còn lo cô say đến ngủ trong phòng tắm.
“Đi tắm đi, tôi đi ăn chút gì đã, đói bụng hai ngày rồi”, Cung Âu nói xong liền tắt microphone, chỉ duy trì trạng thái trò chuyện.
Thời Tiểu Niệm đứng trên ghế salông, khó tin nhìn điện thoại trong tay.
Như vậy là xong rồi sao.
Cô mắng hắn tới như vậy, hắn đành chịu oan ức rồi bỏ qua sao?
Thì ra bên trong quan hệ “Tổng tài ở trên tôi ở dưới” của họ, cô cũng có thể nêu lên ý kiến về những việc hắn làm không đúng, Cung Âu lúc nào quan tâm ý kiến của cô, nhưng đa số đều là hắn tự cho mình đúng thôi.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống sofa, nâng điện thoại lên suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ rồi lại nghĩ.
Cuối cùng, cô rốt cuộc rút ra được một kết luận, Cung Âu là M (thích bị người khác ngược đãi).
Bình thường, hắn vênh vang đắc ý, quen nổi giận với mọi người, từ xưa đến nay chưa có ai dám cãi nhau với hắn, cho nên không có ai phát hiện hắn là M.
Hóa ra là vậy.
Thời Tiểu Niệm cảm giác mình phát hiện ra một bí mật lớn.
Cô nghĩ, cô biết sau này bị bức ép thì làm sao đối phó với Cung Âu rồi.
Bị cô lớn giọng mắng xong, nguyên một buổi tối Cung Âu đều an phận, nói chuyện không hề hung hăn nữa, tuy chưa cho phép cô cúp điện thoại.
Tắm rửa xong, Thời Tiểu Niệm vào thư phòng kiểm tra máy ghi âm có nội dung mật đàm của Đường Nghệ và Thời Địch.
“Vậy khi nào em đi chọn quà?”, thanh âm của Cung Âu vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm phát hiện, ngữ khí Cung Âu không còn bá đạo nữa mà có một loại úy khuất, cảm giác yếu kém, thật sự tương phản rất lớn.
Cô hơi khó thích ứng.
“Ngày mai đi, tôi sẽ chọn xong trước khi anh về”, Thời Tiểu Niệm nói.
“Ừ”, Cung Âu dừng một chút lại nói: “Vậy bây giờ em đang làm gì?”
“Đang suy nghĩ”, Thời Tiểu Niệm cầm máy ghi âm trong tay nói.
Cô không muốn dựa vào bất cứ người nào, cô muốn tự mình giải quyết chuyện này, nhưng Mộ Thiên Sơ nói, nếu cô trực tiếp báo cảnh sát, bản thân cô cũng sẽ bị bắt, dù sao bản ghi âm này cũng không quang minh chính đại.
Nhưng mà ngoại trừ báo cảnh sát, cô không nghĩ ra cách nào khác để trả thù Thời Địch và Đường Nghệ.
“Đang suy nghĩ gì?”, Cung Âu hỏi cô.
“Tôi đang suy nghĩ”, Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm máy ghi âm trong tay, cắn môi nói: “Cung Âu, tôi sắp không xong rồi, nếu như tôi ngồi tù, anh có bảm đảm sẽ cứu tôi ra không?”
“Em muốn xử ai sao?”, Cung Âu cho cô đáp án thô bạo: “Giết người hà tất phải tự mình động thủ, tôi thay em liên hệ sát thủ chuyên nghiệp, bảo đảm gọn gàng nhanh chóng”.
Thời Tiểu Niệm bối rối, cô nói muốn giết người khi nào?