Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 162: Chương 162: Chương 99: Cưỡng hôn cô 2




“Mộ Thiên Sơ, lần đầu tiên tôi cảm thấy chán ghét anh như thế, rốt cuộc là linh hồn nào đang chiếm giữ lấy anh sao, xin anh hãy để Mộ Thiên Sơ thật sự trở về đi.” Thời Tiểu Niệm căm hận nhìn anh, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.

Mộ Thiên Sơ đứng trong hẻm không đuổi theo, bỗng nhiên đấm lên tường. Da trên tay anh vì thế mà rách, máu tươi chảy ra.

Anh quá xúc động rồi. Làm cô sợ đến vậy.

Không phải anh muốn một chân đạp hai thuyền, là anh đã trở về rồi.

Mộ Thiên Sơ thật sự đã trở về, sao cô lại không nhận ra chứ? Tiểu Niệm ngốc nghếch này, sao lại ngốc như vậy?

Thời Tiểu Niệm không biết mình trở về Thiên Chi cảng bằng cách nào, cả người ngơ ngác.

Lúc trước, cô từng nghĩ đến nụ hôn đầu của cô và Mộ Thiên Sơ sẽ thế nào, cô chờ anh chủ động.

Không ngờ rằng, anh mất trí nhớ, kết hôn, lần đầu hai người hôn nhau lại là do Mộ Thiên Sơ cưỡng hôn cô.

Điều này làm cho cô cảm thấy thật châm chọc, thật buồn cười.

“Thời tiểu thư, cô không sao chứ?”, nữ giúp việc bưng lên cho cô một ly nước trái cây, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, lo lắng hỏi: “Uống chút nước trái cây giải rượu, chắc là do cô uống rượu nhiều quá đấy.”

“Không sao đâu.” Thời Tiểu Niệm nói, cầm khăn giấy ướt lau môi, chà xát môi hết lần này đến lần hết.

Khi bị Cung Âu cưỡng hôn, cô cũng không cảm thấy quá phản cảm.

Nhưng hình ảnh Mộ Thiên Sơ trong lòng cô quá hoàn mĩ, dịu dàng, trầm mặc. Một thiếu niên tốt đẹp như vậy, anh mất trí nhớ, anh có thể không yêu cô, nhưng cũng không thể trêu đùa cô như thế.

Thời Tiểu Niệm bưng ly nước trái cây lên uống.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến âm thanh bá đạo của Cung Âu: “Thời Tiểu Niệm, đang làm gì đó?”

Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm mở microphone trò chuyện, đưa tay ấn ấn tai nghe trên tai, khẽ nói: “Không làm gì cả, đang ở trong phòng”.

Thời gian dài đeo tai nghe làm lỗ tai cô chỉ cần bị đụng thôi cũng đau.

Cô lấy tai nghe xuống, xoay tay lại nghe điện thoại.

“Tối nay em đi đâu?”, Cung Âu thấp giọng hỏi, tiếng nói trầm thấp đầy hấp dẫn.

Hắn biết cô đã ra ngoài?

Thời Tiểu Niệm liếc mắt hai nữ giúp việc một cái, bất đắc dĩ cắn cắn môi, nói: “Tôi đi xem có quà thích hợp hay không, nhưng không chọn được”.

“Không phải đi ra ngoài lêu lổng sao?”, âm thanh của Cung Âu đột nhiên lạnh xuống: “Có động vào thứ gì không?”.

Trong lòng Thời Tiểu Niệm trầm xuống, trước mắt đột nhiên hiện lên cảnh Mộ Thiên Sơ nhào tới cô.

Ở trước mặt Cung Âu, từ trước đến giờ cô đều trong sạch, quang minh chính đại, đây là lần đầu tiên cô nghe được hắn hoài nghi cô, cô yên lặng một lúc.

Cô có động tới thứ gì, cũng không phải vấn đề của cô.

Dù Cung Âu biết, cô cũng không việc gì phải sợ.

“Không phải lêu lổng, chọn quà sao lại chạy đi uống rượu?”, Cung Âu lạnh lùng hỏi tới.

Hóa ra là biết chuyện cô uống rượu.

Hai nữ giúp việc cần báo cáo chuyện nhỏ như thế không?

Thời Tiểu Niệm ngửi mùi rượu trên người mình, khẽ nói: “Ừ, tôi đi uống rượu”.

“Uống cùng ai? Đàn ông hay phụ nữ?”, Cung Âu hỏi tới.

“Tôi uống một mình”, bệnh đa nghi của hắn lại tái phát.

“Em chưa từng uống rượu một mình”, Cung Âu lạnh lùng lên tiếng: “Nói thật đi, buổi tối em uống rượu cùng ai?”.

“Tôi thật sự uống một mình”, Thời Tiểu Niệm cảm thấy giải thích rất vô ích.

“Thời Tiểu Niệm, trong lòng em có quỷ, cùng ai uống rượu cũng không chịu nói, không chịu nói thì tôi sẽ bắt em”, Cung Âu lạnh giọng nói, cho cô cơ hội thẳng thắn cuối cùng.

Thời Tiểu Niệm đau đầu, thần kinh cô căng lên như sắp đứt.

Sự trầm mặc của cô đủ để làm Cung Âu tức giận, ngữ khí đè nén: “Đừng gạt tôi, giả bộ trầm mặc, bằng không lần sau em ra ngoài, tôi sẽ phái người theo sát em một tấc cũng không rời”.

“Thừa dịp tôi không ở trong nước, chạy đi uống rượu lêu lổng, Thời Tiểu Niệm, lá gan của em đúng là càng lúc càng lớn”, Cung Âu trong điện thoại nổi trận lôi đình.

“Cung Âu, anh được rồi”, Thời Tiểu Niệm lập tức từ trên ghế salông đứng lên, la lớn vào điện thoại di động.

Cung Âu ở Anh quốc bị cô la đến mức im lặng hai giây, không thể tin nói: “Thời Tiểu Niệm em điên rồi, em dám ăn nói lớn tiếng với tôi”.

Người phụ nữ này ra ngoài lêu lổng còn dám lớn tiếng la hắn.

Cô không muốn sống nữa mà.

“Tôi lớn tiếng với anh thì sao?”, Thời Tiểu Niệm lớn tiếng nói, bộc phất hết mọi khó chịu tích tụ trong lòng, “Cuối cùng anh muốn làm gì, muốn ép tôi đến mức nào đây, anh ra nước ngoài thì phái hai nữ giúp việc đến đây giám thị tôi, mỗi ngày 24 giờ đều ở trạng thái Xin Đừng Gác Máy, anh đã khống chế tôi như vậy, anh còn không yên lòng cái gì nữa hả?”.

“Em còn dám lớn tiếng nữa hả, em đúng là ăn phải thuốc nổ rồi”, Cung Âu ở bên kia bờ đại dương nhíu chặt lông mày.

“Là anh uống nhầm thuốc, anh dựa vào cái gì mà nghi ngờ tôi, dựa vào cái gì suy đoán tôi, dựa vào cái gì muốn tôi chịu đựng tính khống chế, đa nghi, hoang tưởng của anh”, Thời Tiểu Niệm tức giận lớn giọng nói tiếp: “Tôi đã nói rồi, tôi uống rượu một mình, là một mình tôi đó anh có tin không, không tin thì dẹp đi, có bản lĩnh thì về giết tôi”.

Giọng cô rất lớn, hận không thể lôi hết lục phủ ngũ tạng của mình ra để hét vào điện thoại với hắn.

Hai nữ giúp việc thấy thế khiếp sợ mở to mắt, không nghĩ tới Thời tiểu thư gầy như vậy, khi nổi giận lại dữ như vậy, còn dám lớn giọng nói chuyện với Cung tiên sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.