Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 175: Chương 175: Chương 106: Tôi đã khôi phục trí nhớ 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời Tiểu Niệm cõng Mân Thu Quân đi đến cửa thang máy, đợi rất lâu mới tìm được chỗ đứng ở trong đám người, thấy là mẹ vợ tổng giám đốc, tất cả mọi người đều hiếu kì nhìn.

Thang máy lên đến tận tầng 32.

Thời Tiểu Niệm cố hết sức cõng Mân Thu Quân đi ra ngoài, đây là lần thứ hai cô đi vào tập đoàn Mộ thị.

“Phòng Tổng giám đốc của Mộ Thiên Sơ ở chỗ này.” Mân Thu Quân chỉ đường.

Thời Tiểu Niệm cõng cô từng bước từng bước đi về phía trước, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc khép hờ .

Thời Tiểu Niệm vừa đi lại gần, liền nghe tiếng của Thời Trung nổi giận đùng đùng truyền tới, “Tôi đây thay tiểu tử cậu ở trong Mộ thị trên dưới bôn ba suốt ba năm, giúp cậu ngồi vững vị trí tổng giám đốc, vậy mà cậu lại muốn một cước đá tôi ra khỏi ,đừng có mơ”

Họ cãi nhau.

Cô ngẩn người, đang muốn đi vào, Mân Thu Quân vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cô đừng đi vào.

Lúc này nếu đi vào bà khẳng định Tiểu Niệm sẽ bị liên lụy, trước đây bất kể là chuyện gì Thời Trung đều nhận định là lỗi của Tiểu Niệm, không có quan hệ gì với nó cũng phải mắng Tiểu Niệm một trận để phát tiết.

“…”

Thời Tiểu Niệm cầm túi xách dừng lại, nhìn xuyên qua khe cửa khép hờ.

Trong phòng làm việc to lớn của tổng giám đốc rất sáng sủa.

Mộ Thiên Sơ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngồi ở trước bàn làm việc, cơ thể hơi ngửa ra sau, trên mặt thong dong bình tĩnh, không nhìn ra một chút dáng vẻ lo sợ khi Mộ thị gặp nguy cơ.

Mà Thời Trung đứng ở nơi đó, gương mặt tức giận đến đỏ chót, hoàn toàn tức giận.

Thời Địch từ một bên đi ra, cả người đều là đồ hiệu Chanel, đẹp rung động lòng người.

Cô ta đứng ở nơi đó, nhìn giống như là siêu sao trên TV.

Thời Địch vỗ nhẹ lưng của Thời Trung để động viên, giọng nói vui vẻ “Cha, người đừng vội, đây chỉ là kế tạm thời của Thiên Sơ, ai kêu cha là quản lí của dự án, chung quy vẫn phải đứng ra chịu trách nhiệm. Chờ sự việc này qua đi, nhất định Thiên Sơ sẽ cho cha trở về hội đồng quản trị.”

“Hiện tại cậu ta muốn cha giao ra cổ phần, đây không phải là kế tạm thời, rõ ràng là muốn giết chết cha” Thời Trung rống to.

“Không phải đâu .” Thời Địch nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, “Thiên Sơ, anh hãy nói với cha không phải như vậy đi.”

“...”

Mộ Thiên Sơ ngồi đó, lười biếng, bừa bãi, khóe môi nhếch lên, như cười như không, chẳng hề nói một câu.

Thời Tiểu Niệm không hiểu Mộ Thiên Sơ đang suy nghĩ điều gì.

Vào lúc này, không phải hắn nên lo lắng hơn người khác sao?

“Mộ Thiên Sơ, làm người không thể quên ân phụ nghĩa, không có nhà họ Thời của tôi, sao cậu có thể có ngày hôm nay?”

Thời Trung kích động quát Mộ Thiên Sơ, “Lúc trước, sau khi cậu làm phẫu thuật, Thời Địch ngày đêm không nghỉ ngơi để chăm sóc cậu; khi cậu tiến vào Mộ thị, cùng chị gái của cậu tranh giành vị trí tổng giám đốc mà đấu đá nhau liên tục, là tôi toàn lực giúp cậu ngồi vào vị trí này. Bây giờ cậu vì chút chuyện liền kéo tôi ra làm kẻ chịu tội thay, làm người cần phải có lương tâm”

Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười hết sức đẹp đẽ.

Hắn nhìn Thời Trung, đôi mắt hẹp dài tràn ngập trào phúng, “Cha giúp con chỉ vì lợi ích của ngài, điều này còn cần giải thích sao?”

“Thiên Sơ.”

Thời Địch không nghĩ Mộ Thiên Sơ lại nói như vậy, cả người nhất thời ngẩn ra đứng đó.

“Cậu có ý gì?”

Thời Trung chỉ vào Mộ Thiên Sơ hỏi, giận đến nỗi không có chỗ để phát tiết.

“Không cần nói tất cả đều vì tôi, dùng để lừa gạt đứa trẻ còn được chứ không thích hợp dùng để gạt tôi.” Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.

Đứng ở ngoài cửa, Thời Tiểu Niệm vẫn đang cõng Mân Thu Quân trên lưng, vất vả đến cả người đổ mồ hôi nhưng khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc.

Tại sao Mộ Thiên Sơ lại nói như thế?

“Thiên Sơ, sao anh có thể nói như vậy? “

Thời Địch không thể tin nhìn Mộ Thiên Sơ.

“Con nói sai sao? Lúc đó cha chỉ là một tài xế của Mộ gia, biết cha con chê con là người mù vướng bận, bởi vì người muốn tiến vào Mộ gia nên người mới chủ động nói nuôi dưỡng con ở nhà người” Mộ Thiên Sơ nói.

“Cậu…”

Thời Trung khiếp sợ nhìn Mộ Thiên Sơ, không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ lôi chuyện cũ ra.

“Vào lúc ấy, chắc cũng không phải do các người chăm sóc tôi?” Mộ Thiên Sơ hỏi.

Sắc mặt của Thời Trung khó coi muốn chết, nhìn về phía Thời Địch đang đứng một bên, “Lúc đó, tôi có công chuyện, nhưng vợ tôi cùng tiểu Địch vẫn một mực chăm sóc cậu.”

“Hả?” Mộ Thiên Sơ ngồi thẳng ở trên ghế, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn lọt vào đáy mắt của hắn, để nụ cười trên mặt của hắn đặc biệt yêu dị, “Vậy Tiểu Niệm đâu cô ấy thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.