Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 176: Chương 176: Chương 106: Tôi đã khôi phục trí nhớ 2




Câu hỏi của hắn nhẹ như mây gió, nhưng vừa dứt lời, trong phòng làm việc liền hoàn toàn yên tĩnh.

Yên tĩnh vô cùng.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.

Chuyện này là sao? Lúc trước, cô nói cô là người chăm sóc hắn, dù có đánh chết hắn cũng không tin. Hiện tại, hắn lại tin chuyện đó sao?

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Thời Trung và Thời Địch không nói nổi một lời.

Thời Địch chạy đến trước mặt hắn, đưa tay sờ trán của hắn, “Thiên Sơ, anh làm sao vậy? Tại sao nói chuyện kì quái như vậy , có phải là anh quá mệt mỏi phải không, em dẫn anh đến bác sĩ Trần nhé.”

Nghe vậy, nụ cười của Mộ Thiên Sơ càng lạnh hơn, hắn đưa mắt nhìn Thời Địch, từng chữ từng chữ hỏi ngược lại, “Cô định để bác sĩ Trần kê cho tôi một đống thuốc an thần phải không?”

“...”

Sắc mặt của Thời Địch nhất thời trắng bệch, một chữ đều nói không ra.

Mộ Thiên Sơ từ trên ghế đứng lên, một tay đặt ở trên bàn làm việc, ném một phần tư liệu tới trước mặt Thời Trung, hắn đang ung dung đứng đó, nói, “Mang theo con gái bảo bối của ông rời khỏi Mộ thị, rời xa Mộ gia, tôi sẽ để cho hai người một con đường sống. Bằng không, kết cục của hai người có thể thảm hơn trăm lần so với ngày hôm nay.”

“...”

Thời Địch khiếp sợ nhìn Mộ Thiên Sơ.

Thời Trung không ngờ hắn sẽ nói ra như vậy, “Mộ Thiên Sơ, cậu phát bệnh hả?”

Không chỉ muốn đuổi hắn, còn muốn đuổi luôn Thời Địch.

“Cha, con không phải lên cơn, người vẫn chưa rõ sao” Mộ Thiên Sơ đứng thẳng người, khuôn mặt lạnh lùng, “Con đã khôi phục trí nhớ.”

Hắn khôi phục trí nhớ.

Hắn khôi phục trí nhớ.

Ánh mặt trời chiếu ở trên người hắn, dát lên một tầng ánh sáng mờ ảo.

“Đùng”

Một âm thanh vang lên.

Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cửa, một cái túi đập vào cửa nên cửa bị đẩy ra một ít.

Mà Thời Tiểu Niệm đang đứng cửa, hai con mắt khiếp sợ nhìn hắn, miệng mở lớn.

Mân Thu Quân từ trên lưng của cô trượt xuống, bị đau đứng ở đó, ngoài ý muốn nhìn bọn họ.

Đây là một trò đùa thật bất ngờ.

“Tiểu Niệm.”

Mộ Thiên Sơ cả kinh nhìn Thời Tiểu Niệm đang đứng đó.

“..”

Thời Tiểu Niệm khó tin nhìn hắn, vẫn là gương mặt đó, tất cả đều không thay đổi.

Hắn khôi phục nhớ

Đồ giả, đồ rởm sao?

Cô đang nằm mơ sao?

Ký ức lập tức trở lại mấy năm trước, lúc hắn vừa mất trí nhớ, cô cũng cảm thấy mình như đang nằm mơ, trí nhớ của một người làm sao có khả năng bị mất nhiều năm như vậy rồi lại đột nhiên khôi phục chứ.

Thời Tiểu Niệm khó có thể tiếp thu, lui về phía sau hai bước, đột nhiên xoay người bỏ chạy.

“Tiểu Niệm.”

Mộ Thiên Sơ chấn động, không suy nghĩ nhiều liền đuổi theo.

“Thiên Sơ.”

Sắc mặt Thời Địch trắng bệch, vẫn còn đang kinh ngạc, mãi đến khi thân ảnh của Mộ Thiên Sơ biến mất ở trước mặt cô ta, cô ta mới phản ứng lại.

Sân bay, nơi đậu của máy bay.

Một chiếc máy bay tư nhân khổng lồ nương theo tiếng gió gầm rú từ từ đậu xuống đất.

Một đám mặc vệ sĩ mặc tây trang màu đen được huấn luyện nghiêm chỉnh từ trên máy bay bước xuống.

Một bóng người cao lớn thon dài xuất hiện tại khoang cửa, dáng người gầy gò kiên cường gần một mét chín, khí chất mười phần, quần dài màu đen bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, áo sơ mi màu xám bạc, cổ áo mở ra hai nút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo .

Người đàn ông đeo mắt kính có mái tóc ngắn chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, hắn đưa tay tháo mắt kính xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, hoàn mỹ đến cực kỳ.

Hắn đứng ở nơi đó, nhưng giống như kẻ đứng đầu thiên hạ làm mọi người phải cúi lạy.

Trên máy bay, mấy nữ tiếp viên hàng không đưa mắt nhìn hắn, nhưng không dám lại gần.

Bởi vì trên thân thể người đàn ông còn có một loại khí chất lạnh lùng , người sống chớ gần, người đến gần giết toàn bộ.

“Cung tiên sinh.”

Mấy người vệ sĩ xách một rương lớn màu bạc cẩn thận cất bước xuống máy bay.

Người đàn ông quay đầu lại, liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói, “Nhớ phải xách cẩn thận.”

“Dạ, Cung tiên sinh.”

Cung Âu nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, mắt kính lại đeo trên mặt, lững thững tiếp tục đi.

Phong Đức ăn mặc quy củ chỉnh tề, mang theo một nhóm vệ sĩ đi tới, cung kính cúi đầu về phía Cung Âu, “Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi.”

“Đi cái gì mà đi.” Cung Âu trầm giọng nói, khóe môi hiện lên một độ cong, biểu hiện tâm tình của hắn không tệ, “Ngày hôm nay tôi có người tới đón, đi đến đường cái của sân bay.”

“Dạ, thiếu gia.”

Phong Đức gật đầu.

Đoàn người đông đảo đi đến đường cái của sân bay, thu hút nhiều ánh mắt của mọi người, có mấy người nhận ra Cung Âu, dồn dập lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Thiếu gia ghét nhất là người khác chụp trộm .

Phong Đức vội vã liếc mắt ra hiệu, bọn vệ sĩ lập tức tiến lên ngăn cản người khác.

Đi ở đầu hàng, Cung Âu không để ý lắm, khóe môi vẫn mỉm cười, nhanh chân đi phía đám người đang giơ bảng chờ người ở sân bay.

Đủ các loại bảng.

Bỗng dưng, tầm mắt của hắn đảo qua một tấm bảng hình trái tim, nụ cười bên môi càng sâu, chăm chú nhìn kĩ lại, nhưng mặt trên không phải tên của hắn.

Nụ cười bên môi Cung Âu cứng đờ, tiếp tục nhìn về từng khuôn mặt ở đó.

Năm phút sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.