Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 178: Chương 178: Chương 107: Tổng giám đốc Cung sợ hãi 2




Thời Tiểu Niệm mở miệng, thật có nhiều lời muốn nói, muốn hỏi anh nhớ lại lúc nào, hỏi anh tại sao vẫn không nói.

Lời đã đến miệng nhưng không thể nói ra, chỉ rơi nước mắt nói: “Em cho rằng anh vĩnh viễn sẽ không nhớ đến em, em cho rằng cả đời này anh sẽ không nhớ đến em nữa”.

Giọng cô oan ức lại run rẩy.

Mộ Thiên Sơ nhíu chặt lông mày, trong lòng như bị đâm một nhát, đau đến nhỏ máu.

Anh đưa tay ra, chậm rãi ôm cô vào lòng, sau đó ôm chặt lấy, cằm đặt trên trán cô, giọng nói lộ ra vẻ bi thương: “Đứa ngốc, sao anh nỡ quên em cả đời chứ.”

Thời Tiểu Niệm im lặng rơi nước mắt.

“Xin lỗi, mấy năm nay anh đã quên em”, Mộ Thiên Sơ nói, nhắm chặt mắt lại, nhẹ giọng nói với cô.

Xin lỗi, để cô một mình mang trên lưng kí ức nhiều năm như vậy.

Xin lỗi, làm cho cô chịu oan ức một mình nhiều năm như vậy.

Thời Tiểu Niệm dựa vào người anh, khóc đến không thể kiềm chế, đôi tay run rẩy muốn đặt lên lưng anh, còn chưa chạm vào, người cô đã bị ai đó dùng sức kéo ra.

Cả người cô bị kéo sang một bên, còn chưa đứng vững, một bàn tay tiếp tục hướng về phía cô.

Thời Tiểu Niệm theo bản năng lui về sau một bước, chỉ thấy Thời Địch đứng trước mặt cô, Mộ Thiên Sơ bắt được tay của Thời Địch.

“Thời Địch cô muốn làm gì?”

Mộ Thiên Sơ dùng sức nắm lấy Thời Địch, vẻ mặt lạnh lùng.

“Anh cản em?”, Thời Địch không thể tin mà nhìn anh.

“Tại sao tôi không cản cô?”, Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nhìn Thời Địch: “Cô cho rằng, tôi khôi phục trí nhớ còn có thể để cô tùy ý vỗ tay đùa bỡn như lúc đó nữa sao?”

Vỗ tay đùa bỡn như lúc đó là có ý gì?

Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn Mộ Thiên Sơ, lại có chuyện gì cô chưa biết sao?

“Em không biết anh đang nói gì”, Thời Địch thu hồi ánh mắt trên người Mộ Thiên Sơ, dùng sức lấy tay mình ra.

Sau đó, Thời Địch cũng không để ý đến Mộ Thiên Sơ nữa, hai mắt tràn đầy thù hận nhìn Thời Tiểu Niệm: “Thời Tiểu Niệm, cô còn biết xấu hổ hay không mà chạy đến công ty câu dẫn chồng tôi?”

Khuôn mặt đẹp đẽ của cô ta vì căm ghét mà có chút vặn vẹo.

Lại trách cô sao?

Cho đến nay, Thời Địch vẫn có thể nói năng hùng hồn quở trách cô.

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn Thời Địch, chút tình chị em trong lòng cũng không còn nữa.

Bọn họ đứng ngoài hành lang phòng giải khát, có nhân viên đi ngang khiếp sợ nhìn sang.

Thấy có người, Thời Địch lập tức không vui quát to lên: “Nhìn gì đó, chưa từng thấy chị gái cướp chồng của em gái sao, chưa từng thấy gia môn bất hạnh sao?”.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, cắn chặt hàm răng, cố gắng nhịn xuống.

Nơi này không thích hợp để cãi nhau.

“Thời Địch cô nói bậy gì đó?” Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói, quay đầu nhìn những nhân viên kia: “Đi làm việc hết cho tôi!”

Các nhân viên đâu chịu rời đi, lui về phía sau vài bước, len lén đứng chỗ ngoặt một bên chăm chú nhìn bên này.

“Tại sao em không thể nói, cô ta quấn anh mấy năm, giờ lại còn chạy đến công ty”.

Thời Địch căm ghét trừng mắt Thời Tiểu Niệm, kích động nói: “Cô đã bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, còn chạy tới đây, đúng là đồ mặt dày!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.