Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cô chạy tới quyến rũ chồng của tôi còn muốn tôi tâm phục khẩu phục cô sao?”
Thời Địch nhìn cô mà không thể tin được, giơ tay che mặt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, cả người trông rất thê thảm.
“Có phải cô muốn ba năm trước đây, lão già kia thật sự ra tay thì cô mới có thể chịu đựng cái tát này sao?” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng hỏi ngược lại.
“…”
Thời Địch kinh ngạc ngây người mà nhìn cô, che mặt lui về phía sau một bước.
Cô đã biết rồi.
Tại sao hôm nay lại như thế này, tất cả mọi người đều đã biết những chuyện nên biết và không nên biết hết rồi, tại sao lại như vậy chứ.
“Mấy người đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu.” Mẫn Thu Quân không hiểu gì nói.
“Có phải rất ngạc nhiên không, vì sao tôi lại không biết chứ.” Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng, đi về phía cô ta.
Thời Địch theo phản xạ lùi về phía sau, lùi đến cửa kính trên tường thì không còn lùi được nữa.
“Tôi biết quan hệ chị em của chúng ta không được tốt lắm, nhưng tôi không hề nghĩ tới, ba năm trước cô sẽ làm hại tôi, tôi không bị cô hại chết là mạng tôi lớn.” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì ở đây.”
Thời Địch khôi phục sự tỉnh táo, quyết định giả ngu.
Mộ Thiên Sơ đứng một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thời Địch, không còn một chút cảm tình nào, chỉ còn lại sự hờ hững.
A.” Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm cô ta nói :
“Trong tay của tôi có chứng cứ, đó là đoạn ghi âm lời nói của cô.”
“…”
Thời Địch không nói gì.
“Hiện tại, cô nên nói rõ ràng cùng ba mẹ xem ba năm trước cô đã làm cái gì, rồi sau đó xin lỗi tôi.”
Thời Tiểu Niệm chỉ về phía Mẫn Thu Quân, rồi nhìn cô ta nói: “Nếu không, tôi sẽ công khai đoạn ghi âm này, để mọi người đều biết khuôn mặt thật sự của nữ thần giới giải trí là như thế nào.”
“…”
“Máy ghi âm này rất tốt, có thể nghe rõ đây là giọng nói của ai.” Thời Tiểu Niệm bức cô ta đến đường cùng.
“…”
Thời Địch hoàn toàn ngơ ngác, theo bản năng nhìn Mộ Thiên Sơ cầu cứu: “Thiên Sơ”.
Không nhìn còn tốt, lúc này cô ta mới phát hiện Mộ Thiên Sơ không nhìn cô ta.
Mộ Thiên Sơ đứng đó, đôi mắt như dính lại trên người Thời Tiểu Niệm, không hề nhìn bất cứ ai khác, lòng Thời Địch lúc này vô cùng lạnh lẽo.
Kí ức của Mộ Thiên Sơ được khôi phục thì không còn chút tình cảm nào với Thời Địch.
“Nói đi, Thời Địch.” Thời Tiểu Niệm bắt buộc Thời Địch, nói: “Nếu so với những việc cô đã làm với tôi thì thật lời cho cô.”
Chỉ muốn cô ta nói ra tất cả mọi việc với cha mẹ, rồi sau đó nói câu xin lỗi với cô mà thôi.
“…”
Bây giờ Thời Địch đã không còn kích động như lúc nãy nữa, trên gương mặt bây giờ chỉ còn lại sự nản chí mà thôi.
Lúc này, mấy người bảo vệ chạy tới, nhìn lướt qua tình hình trước mắt, tất cả mọi người đều nhìn rất quen mắt, chỉ có một mình Thời Tiểu Niệm là xa lạ.
Các nhân viên an ninh đều giống nhau, không chờ người khác dặn dò liền tiến về phía Thời Tiểu Niệm đuổi cô đi. “Đi theo tôi, cô lại dám chạy vào Mộ thị làm loạn à.”
Thời Tiểu Niệm bị đẩy về phía trước.
Mộ Thiên Sơ liền đứng ra, nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm, đôi mắt dài hẹp lạnh lùng nhìn về phía nhân viên bảo vệ, nói: “Không phải cô ấy.”
“À, tổng giám đốc Mộ, chuyện này…”
Kêu bọn họ đến đây không phải để đuổi người đi sao?
Trong này ngoại trừ Thời Tiểu Niệm ra, hắn không dám đuổi ai đi cả.
“…”
Thời Địch đứng ở một bên nhìn Mộ Thiên Sơ, đôi mắt đỏ lên, trông điềm đạm đáng yêu.
Hắn sẽ không đuổi cô ta đi.
“Thời Địch.” Mộ Thiên Sơ nhìn về phía Thời Địch, trong mắt không còn chút cảm tình nào, nói: “Hiện tại, một là làm theo lời Tiểu Niệm nói, hai là rời khỏi đây.”
Nghe vậy, nước mắt Thời Địch rơi xuống, không thể tin tưởng nhìn hắn, “Anh thật sự muốn đuổi em đi sao?”
Các nhân viên an ninh bây giờ mới hiểu được, người bọn họ cần phải đuổi là Thời Địch, bọn họ sợ ngây người.
Đánh đuổi con dâu của Mộ thị.
Không nên đùa giỡn nha.
“Cô có thể lựa chọn tự mình rời đi.” Mộ Thiên Sơ lãnh đạm nói, dời mắt nhìn Thời Tiêu Niệm nói, “Chúng ta đi.”
Mộ Thiên Sơ hiểu rõ, để Thời Địch xin lỗi cô trước mặt mọi người, chắc chắn cô ta sẽ không làm được.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn những nhân viên đang xem chuyện chuyện kia, rõ ràng hiểu rằng chuyện cô cùng Thời Địch tranh chấp chỉ được xem là trò cười nên gật đầu rời đi.
Mộ Thiên Sơ vui mừng vì Thời Tiểu Niệm hiểu chuyện, liền mỉm cười với cô, lôi kéo cô rời đi.
Thời Trung thấy thế liền không chịu, đẩy Mẫn Thu Quân ra, tức giận chạy đến, các nhân viên an ninh lập tức ngăn cản lại.
Lần thứ hai Mẫn Thu Quân ngã xuống mặt đất, muốn gọi Thời Địch đến đỡ, nhưng lại thấy Thời Địch đang nhìn Mộ Thiên Sơ mà khóc.
“Tiểu tử Mộ Thiên Sơ kia cậu đừng có mà qua cầu rút ván.” Thời Trung hét to “Tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.”
Thời Tiểu Niệm muốn quay đầu nhìn lại, lại bị Mộ Thiên Sơ lôi kéo rời đi “Tiểu Niệm, đừng nhìn.”
Cô chỉ có thể rời đi theo Mộ Thiên Sơ.