Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 180: Chương 180: CHƯƠNG 108: Sự thật việc Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ 2




Thời Địch tuyệt vọng, cất tiếng nói phía sau lưng bọn hắn, “Anh tưởng khôi phục được kí ức thì tình cảm vợ chồng chúng ta sẽ không còn à.”

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.

Trên mặt Mộ Thiên Sơ chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Bỗng nhiên, Mộ Thiên Sơ dừng chân lại, hắn quay đầu lại, hờ hững nhìn về phía Thời Địch, nói từng chữ từng chữ: “Tôi nghĩ, không có ai có thể hiểu rõ vì sao tôi lại như vậy với cô..”

“…”

Thời Địch không thể nào tin được nhìn hắn, muốn tiến lên, liền bị bảo vệ ngăn lại.

Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ kéo về phía trước.

Tầng 32.

Mộ Thiên Sơ nắm tay cô đi vào phòng tổng giám đốc, cúi người nhặt chiếc túi của cô bị rớt xuống.

Vừa đi vào văn phòng, Thời Tiểu Niệm rút tay của mình ra.

Nhất thời tay của Mộ Thiên Sơ trống không, làm cho hắn cảm thấy không quen, hắn nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm cảm thấy không tự nhiên, né tránh ánh mắt của hắn.

“Không phải em cũng thấy anh vô tình chứ?” Mộ Thiên Sơ đọc thấy ý nghĩ trong mắt cô.

“Em không thích Thời Địch nhưng cũng không thể phủ nhận lời cô ấy nói không sai.” Thời Tiểu Niệm nói khẽ, đôi mắt cô còn có một tầng nước mỏng manh.

Dù sao, hắn và Thời Địch cũng có nhiều năm cảm tình như vậy, vừa khôi phục kí ức, liền quyết tâm đuổi Thời Địch ra ngoài, hành vi như vậy đúng là có chút quá đáng.

“Nếu như em biết rõ anh có ngày hôm nay đều do cô ta ban tặng, em còn thấy anh vô tình sao?” Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng hỏi ngược lại.

“Có ý gì ?”

Thời Tiểu Niệm đứng đó nhìn hắn mà không hiểu gì.

“Em có biết vì sao trong suốt thời gian qua anh bị mất trí nhớ không?”

Thời Tiểu Niệm lắc đầu.

“Phẫu thuật chấn thương làm cho anh bị mất trí nhớ, nhưng chỉ cần bác sĩ dẫn dắt là anh có thể nhớ lại.”

Mộ Thiên Sơ đặt chiếc túi của cô xuống ghế salon, lấy một hộp thuốc từ trong túi tiền ra, “Nhưng mà ba của em lại lợi dụng cơ hội đó, ông ta cho anh dùng thuốc trong thời gian dài, còn mấy lần làm cho người khác thôi miên anh, để anh không nhớ ra được gì, như vậy ông ta mới khống chế anh một cách dễ dàng.”

Bây giờ thuốc của hắn đã thay đổi.

“…”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt.

Cha nuôi cho Mộ Thiên sơ dùng thuốc.

Khó trách sau khi hắn phẫu thuật, cha nuôi cũng không cho cô đi thăm hắn. Người nhà họ Mộ lại quen thuộc, để Thời gia chăm sốc Mộ Thiên Sơ nên sẽ không có hoài nghi.

“Những điều này Thời Địch đều biết tất cả,” Mộ Thiên Sơ nói, “Sau khi làm quen với anh, cô ta liền nhận việc mỗi ngày nhìn chằm chằm anh uống thuốc, thuốc này có tác dụng phụ rất mạnh, chỉ cần uống hai mươi năm, à không, chỉ cần uống mười năm sẽ làm cho anh trở thành kẻ ngu si.”

“…”

Thời Tiểu Niệm che miệng lại không thể nào tin.

“Anh bị một người phụ nữ thao túng như một con cờ, đã là quân cờ thì làm sao lại có cảm tình với bọn họ được.” Mộ thiên Sơ trào phúng hỏi ngược lại. “Muốn anh cảm kích bọn họ sắp biến anh thành kẻ ngu si sao?”

Tại sao cha nuôi và Thời Địch lại làm ra chuyện như vậy chứ.

Thời Tiểu Niệm không thể nào chấp nhận được, cả người lùi lại phía sau hai bước, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện “Việc Thời Địch phá bỏ đứa bé là…”

“Là bởi vì bọn anh không thể có đứa nhỏ, anh uống thuốc này lâu ngày, rất có thể sẽ sinh ra đứa nhỏ bị tật nguyền.” Mộ Thiên Sơ nói.

“…”

Thời Tiểu Niệm ngây người, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

Mộ Thiên Sơ cụp mắt, nhìn hộp thuốc trong tay mình, liền nổi lên một nụ cười lạnh lùng.

Trong phòng làm việc rất yên tĩnh.

Một lúc sau, Thời tiêu Niệm mới tìm lại được âm thanh của mình, nói:

“Vậy anh nhớ lại từ khi nào?”

“Trên đảo Vân Chi, anh mơ hồ nhớ tới em.” Mộ Thiên Sơ nói, âm thanh trầm thấp, hắn từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, ánh mắt thâm tình, đưa tay đặt trên bờ vai cô, “Anh nghĩ tới hình ảnh em đang đạp xe đạp”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lập tức nhớ tới trên đảo Vân Chi, hôm đó Mộ Thiên Sơ bị mất tích.

Có lẽ hôm đó, hắn nhớ tới quá khứ nên mới đi vào rừng cây.

“Vậy sao lúc đó anh…” tại sao lúc đó không nói với cô?

“Anh thấy Thời Địch và Thời Trung đánh em.” Tay Mộ Thiên Sơ đặt trên vai cô siết chặt lại, một chút thù hận hiện lên giữa lông mày hắn, “Không biết tại sao, một khắc đó, anh rất đau lòng, cũng rất hận, không nói nên lời.”

“…”

“Thật ra, anh nên hủy bỏ đám cưới, nhưng anh luôn cảm thấy có cái gì đó nên không làm như vậy.” Mộ Thiên Sơ nói toàn bộ cho cô biết. “Vì vậy, anh liền diễn vở kịch này, bây giờ đã hạ màn.”

“…”

Thời Tiểu Niệm hiểu được.

Hắn che giấu lâu như vậy, vẫn luôn tạo ra cảnh thái bình giả tạo, bởi vì hắn muốn trả thù Thời Địch và Thời Trung.

Hắn lợi dụng Thời Trung để ngồi lên vị trí tổng giám đốc, sau đó lại đá văng Thời Trung, đưa toàn bộ Thời gia đuổi ra khỏi tập đoàn Mộ thị và Mộ gia.

Đến giờ phút này, cuối cùng Thời Tiểu Niệm cũng hiểu rõ mọi chuyện.

“Bây giờ em còn thấy anh vô tình sao?” Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm cô, hỏi.

Thời Tiểu Niệm lập tức lắc đầu.

Căn bản Thời Trung và Thời Địch chỉ xem hắn ta như quân cờ, thậm chí còn muốn biến hắn thành tên ngốc, hắn có trả thù như thế nào cũng không quá đáng.

Mộ Thiên Sơ nhẹ nhàng thở ra, khóe môi nhếch lên vòng cung, đưa tay sờ sờ mặt cô: “Anh biết em có thể hiểu được anh.”

“Thật xin lỗi, em chưa bao giờ biế bọn họ trăm phương ngàn kế mưu đồ những chuyện đó.”

Thời Tiểu Niệm cảm thấy áy náy.

Mấy năm nay cô vẫn chưa từng hoài nghi cha mẹ nuôi của mình.

“Ngốc, anh là một người đàn ông đều bị che mắt, em không biết thì có gì là lạ?” Mộ Thiên Sơ dí dí mũi cô: “Được rồi, rốt cuộc chuyện này cũng đã qua, sau này em hiểu anh là được rồi.”

Nói xong Mộ thiên Sơ cầm điện thoại đưa cho cô.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn, màn hình đang phát tin tức, tiêu đề…Phòng quan hệ xã hội tập đoàn Mộ thị lên tiếng: “Mộ Thiên Sơ và Thời Địch chưa nhận giấy chứng nhận kết hôn, hiện tại đã chia tay trong hòa bình.”

Chia tay.

Khi đó tiểu niệm chấn kinh: “Hiện tại anh còn truyền ra tin tức như vậy? Không phải càng làm Mộ Thị thêm nhiều chuyện không may sao?”

“Anh chờ không kịp rồi.” Mộ ngàn sơ cười nói.

“...”

Khi đó tiểu niệm khó hiểu anh.

“Kể từ lúc anh lấy lại trí nhớ đến nay anh liền vội vã làm Mộ Thiên Sơ trước kia, Mộ Thiên Sơ chỉ thích Thời Tiểu Niệm.”

Mộ Thiên Sơ sâu sắc nhìn cô: “Những cái khác không liên quan, đã không còn liên quan nữa, có thể không giành tiền bạc chỉ cần em ở bên cạnh anh là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.