Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, trong lòng chấn dộng.
Hắn nói, hắn muốn nhanh chóng quay trở lại làm Mộ Thiên Sơ trước kia, chỉ thích Thời Tiểu Niệm.
Mộ Thiên Sơ thật sự đã trở về.
Nhiều năm như vậy, rốt cục, Mộ Thiên Sơ cũng đã trở về.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, viền mắt lại ẩm ướt.
Cô chờ đến tuyệt vọng, cuối cùng hắn cũng trở về.
“Bây giờ em đã tin anh không đùa giỡn với em chưa?” Mộ Thiên sơ cười cười véo mũi cô hỏi.
Thời Tiểu Niệm ra sức gật đầu.
Mộ Thiên Sơ có quá khứ, cô làm sao không tin được, cô hoàn toàn tin tưởng.
“Thật oan uổng cho anh lâu như vậy.” Mộ Thiên Sơ cười bất đắc dĩ,
“Anh không tồi như vậy.”
Làm sao hắn chịu chỉ cùng cô có chút ám muội được.
“…”
Thời Tiểu Niệm chớp chớp đôi mắt đầy nước, có chút áy náy.
Dĩ nhiên cô không phát hiện, hóa ra biểu hiện của hắn rất rõ ràng.
Nhưng cô lại xem hắn là người đàn ông cặn bã.
“Được rồi, đừng khóc.” Mộ Thiên Sơ vỗ đầu cô, nói nhẹ: “Thật là, vốn định chờ giải quết xong tất cả mọi chuyện, anh mới đứng ở một nơi lãng mạn nói cho em biết là anh nhớ ra rồi. Lại không nghĩ đến sẽ bị em bắt gặp nhanh như vậy.”
“…”
Thời Tiểu Niệm hít hít mũi “Chỉ cần anh nhớ lại là tốt rồi.”
Chí ít, anh không biến thành kẻ ngu si.
Nếu lại chờ thêm mấy năm, nếu anh trở thành kẻ đần độn, cô mới phát hiện ra thì cô sẽ đau lòng đến chết.
Mộ Thiên Sơ nhìn cô thật sâu nói: “Anh muốn không chỉ những thứ này.” Tiếng nói của hắn trầm thấp, thật êm tai.
“…”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, cái gì thì gọi là không chỉ muốn những thứ này.
Mộ Thiên Sơ nhìn vào mắt cô, trong mắt anh tràn đầy sự chân thành thâm tình khó có thể bỏ qua, một tay anh ấn vào vai cô, mắt chậm rãi tiến về phía cô, tầm mắt rơi vào trên đôi môi của cô.
Thời Tiểu niệm yên lặng nhìn khuôn mặt hắn tới gần, thân thể theo bản năng hơi rụt lại.
Trong mắt Mộ Thiên Sơ lóe lên một tia thất vọng rồi biến mất, môi của hắn đứng trước môi của cô, hai đôi môi cách nhau chưa tới hai centimet.
“Có thể không?”
Mộ Thiên Sơ hỏi.
Thời Tiểu Niệm hơi giương môi, không biết nên trả lời như thế nào.
Anh là Mộ Thiên Sơ, là Mộ Thiên Sơ cưng chiều cô, ở nơi này, cái gì hắn cũng có thể làm, không phải sao.
“Anh coi như em ngầm thừa nhận.” Mộ Thiên Sơ nói nhỏ, cụp mắt dừng ở đôi môi trắng nhạt của cô, muốn hôn.
Bỗng nhiên có một tiếng chuông vang lên.
Thời Tiểu Niệm quay mặt nhìn túi của mình, âm thanh là phát ra từ đó.
Mộ Thiên Sơ hôn lên trên mặt cô, không khỏi chán nản.
“Nguy rồi.” Vừa nhìn thấy chiếc túi của mình, nhất thời Thời Tiểu Niệm nhớ lại toàn bộ: “Cung Âu muốn em nhận điện thoại, lúc này kiểu gì cũng bị hắn mắng chết.”
Đáng chết.
Cô lại quên mất rồi.
Lập tức Thời Tiểu Niệm xông tới cầm lấy túi của mình, cánh tay lại bị người phía sau cầm lấy.
Cô quay đầu, Mộ Thiên Sơ đang nhìn cô chằm chằm, trong mắt rõ ràng có sự cô đơn: “Đừng đi.”
“Mộ Thiên Sơ.”
“Gọi anh là Thiên Sơ.”
Thời Tiểu Niệm mím môi, nhìn hắn thật kĩ, sau đó thuận theo gọi:
“Thiên Sơ.”
Lông mày Mộ Thiên Sơ nhíu lại. “Đừng đi, ở lại chỗ này, anh không hi vọng em sẽ trở lại bên cạnh hắn.”
“Em không thể không đi, hắn là Cung Âu.”
Cô không trêu chọc nổi.
“Ở lại bên cạnh anh, giao tất cả mọi việc cho anh. ”Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói, nắm lấy cánh tay cô, chỉ sợ anh vừa bỏ ra, cô sẽ đi.
Ý tứ của anh rất rõ ràng, anh sẽ làm thay cô.
Thời Tiểu Niệm nghe vậy rất xúc động.
Rốt cục anh đã trở về, trước kia dù không nhìn thấy bất cứ cái gì, anh cũng đều nói “Giao cho anh” với cô.
Nhưng không được, người kia là Cung Âu, không phải người bình thường.
Hiện tại tập đoàn Mộ thị đang loạn lên, nếu lại thêm Cung Âu, anh sẽ không chịu nổi.
“Không có chuyện gì, em có thể làm được.” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn khẽ mỉm cười, nói: “Không phải chúng ta đã có kế hoạch sao, để Đường Nghệ tiếp cận Cung Âu.”
Hiện tại cô rất tin tưởng, Mộ Thiên Sơ là toàn tâm toàn ý giúp cô.
Mộ Thiên Sơ bây giờ, cô hoàn toàn tin tưởng.
“Đó chỉ là anh muốn biết em có nguyện ý rời khỏi Cung Âu hay không, anh sợ em yêu hắn.” Mộ Thiên Sơ nói, trên mặt không có một chút tự tin.
Nghe vậy, đầu ngón tay Thời Tiểu Niệm run rẩy, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Làm sao có thể, làm sao em sẽ yêu Cung Âu chứ.”