Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 182: Chương 182: Chương 109: Ôm lấy cô 2




Cái người hoang tưởng kia, người đàn ông còn nuôi một đống người tình đó, làm sao cô có thể yêu hắn chứ.

Cô là người có nguyên tắc cơ bản nhất.

“Vậy thì đừng trở về.” Mộ Thiên Sơ chăm chú nhìn cô, chỉ lo sợ cô sẽ lại đột nhiên biến mất như vậy. “Anh còn rất nhiều điều muốn nói với em, ở lại bên anh, dù trời sập xuống cũng có anh chống cho em.”

Những lời này, trước đây, Mộ Thiên Sơ rất hay nói.

Vào lúc ấy, anh biết một người mù như anh không thể bảo vệ được cô, nhưng anh luôn nói, chí ít lúc trời sập anh chống cho em, có anh chống thì em sẽ không chết.

“Hiện tại tập đoàn Mộ thị rất loạn, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, đừng tiếp tục vì em mà phiền não.”Thời Tiểu Niệm nói.

“Tiểu Niệm.”

Thời Tiểu Niệm nắm lấy tay của anh, cười nói: “Tin tưởng em, nhất định em sẽ giải quyết tốt mọi chuyện.”

“…”

Mộ Thiên Sơ cúi đầu nhìn tay của cô, mím mím môi.

“Được rồi, em không thể ở lại đây thêm nữa, em đi trước.”

Thời tiểu Niệm đẩy tay anh ra, muốn rời đi, nhưng lần nữa bị anh nắm lấy.

Cô quay đầu lại, Mộ Thiên Sơ đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt âm u: “Hôm nay anh để em đi, nhưng em có thể đáp ứng anh một chuyện được không?”

“Chuyện gì?”

Mộ Thiên Sơ chần chừ vài giây, rồi nói: “Không nên để cho hắn chạm vào em, không được cùng hắn lên giường.”

“…”

Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt, ngơ ngác nhìn anh, âm thanh khô khốc, nói: “Thiên Sơ, anh nên biết, em đã không còn trong sạch như lúc trước.”

Thân thể của cô đã sớm không còn trong sạch nữa.

“Anh không để ý.” Mộ Thiên Sơ đánh gãy lời nói của cô, “Anh chỉ quan tâm sau này.”

Trước đây anh cũng không còn trong sạch.

“…”

Sau này.

Bọn họ còn có thể có sau này sao?

Thời Tiểu Niệm rũ mắt, không biết nên nói cái gì, nhưng Mộ Thiên Sơ lại chủ động buông tay cô, nói “Quên đi, xem như anh chưa nói gì.”

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn hắn.

“Em muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần kiêng dè.”

Mộ Thiên Sơ nở nụ cười, cười dịu dàng: “Em chỉ cần nhớ kĩ, anh sẽ chờ em.”

Anh sợ sẽ tạo áp lực cho cô, gánh nặng cho cô.

“Thiên Sơ.”

“Mặc kệ như thế nào, anh đều chờ em.” Mộ Thiên Sơ nói: “Em đi đi, có muốn anh cho người lái xe đưa em về không.”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh.

Cô nghĩ, đây là sự khác biệt lớn nhất giữa Cung Âu và Mộ Thiên Sơ, Cung Âu chỉ có thể khó chặt cô lại bên mình, còn Mộ Thiên Sơ cho cô tự do, cô muốn làm cái gì anh đều đồng ý buông tay để cô đi làm.

“Không cần, em lái xe đến đây.”

Đi ra cửa, Thời Tiểu Niệm quay đầu lại.

Mộ Thiên Sơ đứng đó nhìn cô, trên gương mặt vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lộ ra vẻ dung túng.

Đột nhiên Thời Tiểu Niệm có cảm giác trong lòng rất khó chịu, cô mở miệng nói: “Kế hoạch thành công, em nhất định sẽ rời khỏi Cung Âu.”

Mộ Thiên Sơ gật đầu.

“Hẹn gặp lại.”

Thời Tiểu Niệm nói, quay người rời đi.

Mới bước ra khỏi cửa vài bước, cô liền bị người phía sau ôm lấy, Mộ Thiên Sơ ôm cô thật chặt, Thời Tiểu Niệm bị ôm trong lòng rung động mạnh mẽ, bên trong đôi mắt đầy hơi nước.

Cô biết, anh không dễ chịu gì.

Mộ Thiên Sơ ôm chặt lấy cô, thật lâu, anh mới buông ra, tiếng nói đè nén tâm tình, “Đừng quay đầu lại, đi đi.”

“Thiên Sơ.”

“Đừng quay đầu lại, em mau đi đi.”

Anh sợ nhìn thấy gương mặt cô, anh sẽ không khống chế được mà không để cô đi.

Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, từng bước đi về phía trước, nghe lời không quay đầu lại.

Đi ra khỏi tập đoàn Mộ thị, Thời Tiểu Niệm vội vã ngồi vào xe, lấy điện thoại di động ra, có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả là của Cung Âu và Phong Đức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.