Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn hắn.
Hiện tại trong lòng hắn đang suy nghĩ dùng 108 phương pháp để dằn vặt cô.
Cung Âu bỗng nhiên dừng lại, hai chân đạp ghế sô pha, trừng mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Tới đây cho tôi.”
Thời Tiểu Niệm đứng bất động.
“Lại đây!”
Cung Âu càng tức giận.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt đi tới trước mặt hắn, cúi đầu.
Thân hình của hắn rất cao, chân lại đang để ở trên ghế sa lông, trong khoảnh khắc đó nhìn cô như một đứa trẻ còn hắn lại là Ma vương ở trên cao của địa ngục.
“Tự em nói đi, ngày hôm nay tôi nên làm thế nào để trừng phạt em?” Cung Âu đứng ở phía trên, hàm răng nghiến chặt hỏi ra lời.
Thời Tiểu Niệm cắn môi: “Thế nào cũng được, đừng đánh tôi là được.”
“Nhưng hiện tại tôi rất muốn bóp chết em.”
Cung Âu nạt cô.
“...”
Da đầu Thời Tiểu Niệm càng tê rần.
Cung Âu trừng mắt nhìn cô chăm chú.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó như một học sinh tiểu học phạm lỗi, hơi cúi đầu, tóc dài buộc ở sau tai, len lén ngước cặp mắt lên nhìn hắn, đôi mắt mờ mịt nhìn thật đáng thương.
Nhìn đôi mắt của cô trong nháy mắt hồn Cung Âu bỗng chấn động.
Hắn ngồi ở chỗ đó, cuống họng lạnh lẽo, thân thể lập tức căng thẳng lên.
“Đi đến phòng ngủ, cởi đồ chờ tôi!”
Hắn nghĩ ra phương thức trừng phạt cô.
“Hả?” Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“Nghe không hiểu hả?” Cung Âu bước khỏi ghế sa lông: “Vậy được, tôi tự mình cởi đồ dùm cho em.”
Nói xong, Cung Âu nắm lấy tay cô kéo đến phòng ngủ.
Giọng nói cô đơn mà ưu thương của Mộ Thiên Sơ vang lên bên tai Thời Tiểu Niệm: “Đừng để cho hắn chạm vào em, đừng lên giường với hắn.”
Bỗng nhiên trong lòng cô nảy sinh mâu thuẫn, muốn giãy dụa lại bị sức mạnh của Cung Âu kéo về phía trước.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, lại nghĩ tới khuôn mặt của Tạ Lâm Lâm, nhớ tới giọng nữ quyến rũ ở trong điện thoại, đủ loại nguyên nhân làm cho cô càng thêm chống cự.
Đi ngang qua một cây cột, Thời Tiểu Niệm một tay ôm lấy cây cột làm thế nào cũng không chịu đi.
Cung Âu quay đầu lại, bất mãn mà nhìn cô: “Em làm gì vậy?”
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng nở nụ cười: “Buổi sáng tôi làm bữa sáng cho anh, anh có muốn đi ăn trước hay không?”
“Không muốn, tôi muốn ăn em trước.”
Hiện tại, không có gì ngon miệng hơn so với cô.
“Món ăn để lâu không được tốt lắm.”
Thời Tiểu Niệm cố gắng tìm lý do.
“Vậy chỉ cần em làm thêm một lần là được rồi.” Cung Âu nói.
“Nhưng tôi làm rất nhiều món ăn, nên rất mệt, tay cũng đau, không muốn làm tiếp lần thứ hai.” Thời Tiểu Niệm ôm cây cột không buông tay.
Tay bị đau.
Ánh mắt Cung Âu âm trầm, lập tức buông bàn tay đang nắm lấy tay cô ra, cúi đầu kiểm tra tay của cô.
Tay cô ở trong lòng bàn tay của hắn có nên thấy rất nhỏ, mở lòng bàn tay của cô ra, có mấy vết thương đã khép lại, không còn vết sẹo nào nữa.
“Đây không phải là vết thương đã lành sao, còn đau nữa hả?” Cung Âu nhìn chằm chằm tay cô hỏi, lông mày nhíu chặt.
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới hắn sẽ tỉ mỉ kiểm tra tay của cô, cuống họng thẻ lại, mới tiếp tục nói: “Cầm muỗng cũng sẽ mệt, đau tay, anh thật không muốn dùng cơm trước hả?”
“...”
Cung Âu ngước mắt nhìn cô một cái, đang do dự nhìn phía phòng ngủ, rồi nhìn về phía phòng ăn.
Thời Tiểu Niệm dường như có thể nghe được nội tâm hắn, một tên tham ăn đang đấu tranh với một gã lưu manh.
Mắt Cung Âu nhìn về phía tay của cô.
Hắn không nỡ để cô nấu ăn thêm một lần nữa. Hắn không muốn cô mệt.
“Ăn cơm.”
Cuối cùng, Cung Âu hạ quyết tâm.
Thời Tiểu Niệm âm thầm thở ra một hơi, đi vào phòng ăn.
Hai nữ giúp việc lập tức lấy đồ ăn từ bình giữ nhiệt ra, xé màng giữ tươi ra để trên bàn ăn, trên bàn toàn là các món ăn.
Cung Âu ngồi xuống trước bàn ăn, ngửi mùi đồ ăn quen thuộc, liền cảm thấy đói, cầm lấy đũa bắt đầu ăn như mây bay gió cuốn.
Thời Tiểu Niệm muốn ngồi đối diện hắn, Cung Âu nghiêng người nhìn cô một chút, ra lệnh cho cô: “Ngồi bên cạnh tôi.”
“Tại sao?” Cô luôn luôn ngồi đối diện hắn.
“Bản thân em đang mang tội không có tư cách hỏi tại sao, bảo em ngồi thì ngồi đi!” Cung Âu không vui nhìn cô.
“...”
Cô sao lại thành người mang tội rồi, không phải cô chỉ mua có 68 quả dưa hấu lớn sao?
Cô còn vì việc sử dụng hết tiền trong thẻ tín dụng nên đang mang nợ đây này.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Một giây sau, cô đã bị Cung Âu tóm lấy đặt cô ngồi trên đùi hắn, cả người bị hắn ôm vào trong ngực.