“Anh ngồi như vậy sao ăn cơm được?” Thời Tiểu Niệm nói.
“Em không cần lo cho tôi, tôi thích như vậy.” Đã một tuần lễ hắn chưa được ôm cô.
“Tôi cũng muốn ăn chút cơm.”
“Chờ tôi ăn xong rồi nói tiếp.”
Cung Âu cứ thế ôm cô, không chê vướng bận việc hắn dùng cơm, đưa từng miếng vào trong miệng, động tác tao nhã.
Đột nhiên, hắn kẹp một viên Thánh Nữ Quả bỏ vào trong miệng cô, cho cô thưởng thức.
Cô còn chưa có nếm ra mùi vị, Cung Âu cúi đầu hôn cô, ngậm lấy môi cô hôn mút, xem môi cô như món ăn để thưởng thức.
Cuối cùng, hắn lại cướp lấy Thánh Nữ Quả trong miệng cô, chỉ để lại hơi thở của chính mình cho cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm không còn gì để nói.
Một nữ giúp việc từ bên ngoài đi vào phòng ăn: “Thiếu gia, có người tự xưng là bạn của Thời tiểu thư đến, là hai mẹ con.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên người Cung Âu lập tức cứng đờ.
Mẹ con.
Là Đường Nghệ và Bob, hiệu suất làm việc của Mộ Thiên Sơ quả nhiên rất nhanh, mới đây mà hai mẹ con họ đã đến.
“Bạn của em?” Cung Âu nhìn về phía cô, ánh mắt lộ ra tia nghi ngờ.
Cô bình thường cũng không có gọi điện thoại, nói chi là bạn bè.
“Chính là người bạn học cũ đã gặp ở trên tàu.” Thời Tiểu Niệm nói.
Cung Âu trầm tư trong chốc lát, hồi tưởng lại, lông mày nhíu chặt: “Không phải tôi đã bảo Phong Đức đưa cô ta ra nước ngoài sao? Sao cô ta còn dám trở về?”
Thời Tiểu Niệm sờ môi. Ừ nhỉ, cô suýt nữa đã quên còn có chuyện này.
Cô suy nghĩ một chút nói: “Cô ấy mang theo con nhỏ ở nước ngoài không thích ứng được nên trở về, anh lại muốn đuổi hai mẹ con họ ra nước ngoài nữa hả?”
Cung Âu trừng cô, tức giận nói: “Mỗi ngày em chỉ cần đừng suy nghĩ làm thế nào để cắt đứt quan hệ với tôi thôi. Còn bọn họ sống chết thế nào tôi không quan tâm.”
Thời Tiểu Niệm cười gượng vài tiếng.
Cô không lúc nào không nghĩ đến chuyện quan hệ không bình thường của bọn họ nên nhanh chóng kết thúc.
“Cho hai người họ vào đi.”
Thời Tiểu Niệm nói với hai người giúp việc, nói xong, cô từ trong lòng Cung Âu đứng lên.
“Ngồi xuống.”
Cô vừa mời rời khỏi Cung Âu, hắn liền bất mãn nhíu mày.
“Có khách đến, chúng ta không nên làm như vậy.”
“Vậy để cho khách về đi.” Cung Âu lạnh lùng nói, để đũa xuống, đưa tay kéo cô trở lại.
Người phụ nữ này rốt cuộc có để quan tâm hay không, một tuần không gặp, cô cứ lạnh nhạt như vậy, không muốn ở gần hắn.
“...”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm đành phải tiếp tục ngồi ở trong ngực của hắn.
“Thiếu gia, Thời tiểu thư, khách đã đến.” Giọng nói của nữ giúp việc truyền đến.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đường Nghệ nắm tay của Bob đi vào phòng ăn.
Như Mộ Thiên Sơ đã nói, Đường Nghệ biết cách làm thế nào để tỏa ra khí chất của chính mình, tóc dài buông xõa, mặc một chiếc váy trắng, làn váy dài đến mắt cá chân, cao gầy, khí chất sạch sẽ nhưng lại không mất đi vẻ tươi trẻ.
Bob đứng bên chân của cô, mặc một chiếc áo sơ mi, trang phục như Tiểu Vương Tử, một khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ nhắn có chút mờ mịt nhìn hoàn cảnh xa lạ.
Thời Tiểu Niệm không nhìn ra Bob và Cung Âu có mấy phần giống nhau, chỉ cảm thấy bọn họ cùng có ngũ quan xuất sắc.
Không biết Cung Âu có cảm giác gì khi nhìn thấy Bob, đã là cha con chắc là sẽ có chút cảm giác nào đó.
Cô không khỏi nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu cũng không để ý đến hai người họ, ôm cô tiếp tục ăn, duy trì tướng ăn tao nhã. Đồ ăn đã bị hắn ăn gần hết.
Thời Tiểu Niệm đen mặt lại.
“Chào Cung tiên sinh.” Tiếng nói nhẹ nhàng khoan khoái của Đường Nghệ truyền đến, kéo tay của Bob nói: “Bob, chào dì và chú đi.”
Bob lập tức trốn đến phía sau lưng của Đường Nghệ, chỉ lộ ra một đôi mắt to nhìn bọn họ, rất sợ người lạ.
Đường Nghệ có chút lúng túng.
Thời Tiểu Niệm vội điều tiết bầu không khí: “Đường Nghệ, Bob, hai người đã ăn cơm chưa?”
“Tôi ăn rồi, còn Bob từ sáng sớm đến bây giờ khó chịu nên không chịu ăn.” Đường Nghệ nói, con mắt nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu cứ ngồi ăn mặc kệ hai người các cô đang nói chuyện gì.