Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 187: Chương 187: Chương 112: Cung Âu ăn no rồi nói 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Khuôn mặt của Bob nhỏ dại ra.

Đường Nghệ giật mình.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Cung Âu đem tôm bỏ vào trong miệng mình, bất mãn nghiêng người nhìn cô một chút: “Nó ăn quá nhiều rồi.”

Đứa nhỏ này mới ăn ba, bốn con thôi mà.

Thời Tiểu Niệm không muốn tranh chấp với Cung Âu, tiếp tục gắp đồ ăn vào chén của Bob, hi vọng nó có thể ăn nhiều hơn một chút.

Cô gắp một món, Cung Âu liền lấy một món.

Cô bỏ một phần, Cung Âu liền cướp một phần.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên đùi của hắn càng cố sức gắp, Cung Âu trừng cô, sau đó bắt đầu càn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn.

“...”

Đường Nghệ ngồi bên kia hoàn toàn choáng váng, cô và Bob hai người cứ như vậy ngơ ngác nhìn Cung Âu ăn hết một bàn đầy đồ ăn.

Ngay cả món ăn cuối cùng trong chén của Bob cũng không buông tha.

Tất cả các đĩa đều sạch sành sanh.

Đường Nghệ khiếp sợ nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu, đường đường là một tổng giám đốc vậy mà lại là người có dạ dày lớn đến mức quá đáng sợ.

Tất cả món ăn trên bàn có thể đủ cho bảy người trưởng thành ăn no.

Thời Tiểu Niệm nhìn những cái dĩa trống trơn trên bàn, không nói gì nhìn về phía Cung Âu.

Cung Âu lạnh lùng trừng cô một chút: “Tại sao ngay cả một chút rau cô cũng không ăn hả?”

“...”

Phí lời.

Một mình hắn ăn hết rồi, cô còn ăn cái gì nữa.

Thời Tiểu Niệm thật bất đắc dĩ.

Cung Âu cầm lấy khăn giấy thong thả lau môi, bỗng nhiên nhíu mày lại, để cô đứng xuống một bên, rồi đứng lên chạy về phía bên ngoài phòng bếp.

Chỉ chốc lát sau, liền nghe một âm thanh cực kỳ bi thảm truyền đến.

“Oẹ!”

Thời Tiểu Niệm bất dĩ đưa tay đỡ lấy trán.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vẻ mặt Đường Nghệ mờ mịt nhìn về phía cô, sau đó chỉ chỉ đầu óc của chính mình: “Hắn không phải có vấn đề chứ?”

Xưa nay chưa từng nghe tới Cung Âu trong truyền thuyết đầu óc lại có vấn đề, bởi vậy mới nói nếu là người bình thường tại sao lại có thể ăn nhiều đến như vậy chứ.

Bob ngơ ngẩn ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm bàn thức ăn đã không còn sót lại một thứ gì.

“Hai người ngồi ở đây một lát, để tôi đi xem thử.”

Thời Tiểu Niệm cay đắng từ trước bàn ăn đứng lên đi lại nhà vệ sinh gần nhất.

Trong phòng vệ sinh, Cung Âu hai tay đặt tại bồn rửa tay bên cạnh, khom người đang ói, vòi nước thì đang mở.

Đây là một bồn rửa tay rất lớn được chế tạo đặc biệt, đã được Phong Đức lắp đặt lại, chắc Phong Đức đã dự kiến trước được Cung Âu sẽ có ngày hôm nay.

“Oẹ!”

Cung Âu đang nôn trong bồn rửa tay.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ tiến lên, vỗ nhẹ lưng của hắn: “Anh muốn gì vậy, rõ ràng ăn không hết nhiều như vậy, còn nhất định phải ăn cho bằng hết.”

Ngay cả thức ăn trong chén của đứa bé cũng phải giành lấy.

Kết quả là mình lại ăn quá no.

“Oẹ!”

Cung Âu lại một lần nữa nôn ra, sau đó lấy mu bàn tay lau miệng, quay đầu, một khuôn mặt anh tuấn có chút tái nhợt, đôi mắt đen nham hiểm nhìn chằm chằm cô, nói như chặt đinh chém sắt: “Tôi mặc kệ, đồ cô làm chỉ có tôi có thể ăn.”

“...”

Nếu như hắn không phải là người nghiên cứu ra hệ thống khiến toàn bộ thế giới phải kinh ngạc, Thời Tiểu Niệm thật hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề .

“Tôi không đuổi hai người họ ra ngoài coi như đã giữ lại mặt mũi cho cô rồi. Họ còn muốn cướp đồ ăn của tôi sao, đừng có mơ!” Cung Âu khẳng định nói.

Nói xong, đầu hắn cúi thấp, hướng phía bồn rửa tay tiếp tục nôn, lông mày nhíu chặt.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn khó chịu đến mặt mũi dữ tợn, lông mày không khỏi nhăn lại.

Hắn hà tất phải làm như vậy.

Đồ ăn của cô làm như không có ở trên đời hay sao? Đáng giá cho hắn thành như vậy cũng phải ăn.

“Oẹ!”

Cung Âu quay về bồn rửa tay nôn đến rối tinh rối mù, cả khuôn mặt đều trắng bệch như tờ giấy, trán rịn ra giọt mồ hôi nhỏ.

“Cung tiên sinh.” Đường Nghệ từ bên ngoài đi tới, trên tay bưng một ly nước, giọng nói rất dịu dàng: “Tôi rót một ly nước ấm cho anh, anh có muốn uống hay không, nếu không trong miệng sẽ rất khó chịu.”

Lúc Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Đường Nghệ mỉm cười với nhìn về phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.