Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...”
Cô làm đúng.
“Lại muốn một người phụ nữ khác leo lên giường mát xa cho người đàn ông của mình, lòng dạ của em có cần lớn như vậy hay không hả?” Cung Âu hét cô, cực kỳ bất mãn.
Ngày thứ nhất hắn trở về nước, trong tưởng tượng của hắn hẳn là phải trôi qua thế giới lãng mạn của hai người, không nghĩ tới sao lại biến thành như vậy.
Thời Tiểu Niệm nghe hắn nói, nhàn nhạt trả lời: “Chẳng qua là mát xa mà thôi.”
Nghe vậy, Cung Âu lập tức từ trên giường bật dậy, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía cô: “Chẳng qua là mát xa mà thôi? Em không ngại sao?”
Giọng nói của hắn từ tính lại âm trầm.
“Không ngại.” Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
“Thật không ngại?” Cung Âu trợn mắt nhìn cô, không bỏ qua một chút xíu biểu tình nhỏ nào trên mặt cô.
Tại sao có thể lại có một người phụ nữ không ngại những chuyện này?
Trừ phi cô đối với hắn căn bản là không có....
Không thể nào.,
Cô yêu hắn.
Cô yêu hắn không còn thuốc nào cứu được, thậm chí còn vẽ hắn vào trong manga, chẳng qua cô chỉ giả vờ mà thôi, đúng, nhất định là như vậy!
Trên mặt Thời Tiểu Niệm vẫn là nhàn nhạt như vậy, lắc đầu: “Thật không ngại, không phải anh khó chịu sao, Đường Nghệ biết mát xa, để cho cô ta làm đi, anh sẽ không còn thống khổ như vậy nữa.”
Vừa nói xong, cô xoay người ra khỏi cửa.
Cô phải cố gắng tạo cơ hội cho Đường Nghệ với Cung Âu.
Còn chưa ra khỏi cửa, một cái gối bay đến đập lên lưng cô.
“Cút trở lại cho tôi!” Cung Âu trợn mắt nhìn cô: “Em mát xa cho tôi.”
“Tôi không biết làm.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Tùy tiện nhấn bậy là được.” Cung Âu trầm giọng nói, nhìn lưng cô chằm chằm, ánh mắt càng âm trầm hơn: “Không cho phép em bước ra ngoài! Nếu không tôi thật sự sẽ giết em.”
Hắn đã nói qua sẽ giết cô cả trăm lần, nhưng cuối cùng, vẫn là không làm gì cô cả.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, thấy Cung Âu đã nhoài cả người lên giường, đầu nằm nghiêng đè trên cánh tay, sắc mặt có chút tái nhợt.
Thôi.
Vẫn là từ từ đi, không thể để cho Cung Âu phát hiện mục đích của cô.
Suy nghĩ một hồi, Thời Tiểu Niệm đi tới mép giường, cởi giày trèo lên giường, quỳ ngồi bên cạnh hắn bắt đầu ấn loạn.
Cô không có chút tài nghệ mát xa gì.
Đấm hết chỗ này đến chỗ khác.
Một lát dùng sức, một lát lại mềm nhũn.
Cô đè mạnh xuống một cái, vốn nghĩ là Cung Âu sẽ không nhịn được, ai ngờ Cung Âu lại thỏa mãn thở dài một tiếng: “Ừ, hôm nay em mát xa và làm thức ăn xem như là chăm chỉ.”
Con mắt nào của hắn thấy cô chăm chỉ.
Chưa từng mát xa lần nào, đây cũng xem như là tốt?
Thời Tiểu Niệm không nói gì lắc đầu, Cung Âu nói: “Ngồi trên lưng tôi làm.”
“Không muốn.”
“Ngồi.”
“Không muốn.”
“Vậy có tin tôi ngồi lên người em hay không?” Nếu không phải bây giờ hắn thật là đã ăn quá no, nhất định sẽ càng thích mát xa cho cô.
“...”
Vô sỉ!
Lưu manh!
Không biết xấu hổ!
Thời Tiểu Niệm oán hận, bất đắc dĩ ngồi lên lưng, tiếp tục bóp vai, lưng cho hắn, trên tay dùng hết tất cả sức lực, hận không thể đè chết tên đại sắc lang này.
“Ừ... thoải mái.”
Cung Âu hài lòng khen ngợi.
“...”
Thời Tiểu Niệm sử dụng tất cả sức lực của mình.
“Ừ, lực đạo này vừa đúng.”
Cung Âu càng hài lòng hơn.
“...”
Thời Tiểu Niệm khóc, cả người mệt mỏi thở hồng hộc, thua trận.
Cung Âu cảm giác lực đạo đôi tay mềm mại của cô trên lưng, trong mũi lại nghe mùi thơm nhàn nhạt chỉ thuộc về cô, hưởng thụ nhắm mắt lại.
Đây mới là cuộc sống của con người.
Ở nước ngoài suốt một tuần không sờ được không ôm được cô, hắn cũng sắp điên rồi.
Bàn tay nhỏ bé của cô một hồi bóp, một hồi đấm trên lưng hắn, mỗi một lần cũng giống như gõ vào tim hắn vậy, làm cho dạ dày bị ăn no quá mức của hắn không khó chịu như vậy nữa.
Cung Âu chính là như vậy, nhìn một người thuận mắt thì cho dù người đó làm gì cũng thuận mắt, giống như Thời Tiểu Niệm.
Vào lúc này, là khoảnh khắc thoải mái nhất cả ngày hôm nay của hắn.
Hắn nhắm hai mắt, đôi môi cong lên một nụ cười, gương mặt anh tuấn vô cùng.
Đột nhiên.
Giọng nói của Thời Tiểu Niệm vang lên trên đầu hắn: “Cung Âu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”