“Chuyện gì?”
Thời Tiểu Niệm vừa mát xa cho hắn, vừa dè dặt nói: “Tôi muốn mời Đường Nghệ và Bob ở đây một thời gian, có được không?”
Nghe vậy, ánh mắt của Cung Âu lập tức mở ra, phủ đầy sương mù: “Tên tiểu sắc lang kia? Không được!”
Đó là con trai anh.
Trên mặt Thời Tiểu Niệm đầy mồ hôi: “Người ta chỉ mới hơn hai tuổi mà thôi, sao có thể là tên háo sắc được.”
“Không được,“ Cung Âu kiên quyết không đồng ý.
“Nhưng mà tôi đã hứa rồi.” Thời Tiểu Niệm thì thầm.
“Vậy cũng không được, tôi ở trên cao, em ở dưới, là do tôi định đoạt!” Cung Âu bá đạo nói.
Chuyện đã đến nước này, Thời Tiểu Niệm chỉ có thể khóc lóc om sòm ăn vạ: “Đây là nhà của tôi, tôi muốn mời ai thì mời người đó.”
Mặc dù, cho tới bây giờ cô cũng không có chút cảm tình gì với ngôi nhà này.
“Nhà này là tôi mua cho em!”
Cung Âu nhắc nhở cô, cô cho rằng bằng một họa sĩ nghiệp dư như cô có thể mua được nhà ở Thiên Chi Cảng sao chứ.
“Dù sao trên giấy bất động sản là tên tôi, như vậy chính là của tôi!” Thời Tiểu Niệm kiên quyết nói, khí thế cũng có chút không đủ: “Dù sao thì tôi.... dù sao thì tôi cũng muốn mời bọn họ ở lại một thời gian ngắn.... dù sao tôi cũng có thể định đoạt... dù sao thì tôi cũng... dù sao thì tôi cũng...”
Liên tiếp mấy cái dù sao.
Giọng nói càng ngày càng chột dạ của cô vào tai Cung Âu lại biến thành mềm nhũn nũng nịu, trước ngực nhất thời mềm mại.
Đây dường như là lần đầu tiên cô làm nũng với hắn.
Không cố gắng lấy lòng như trước, mặc dù dễ thương, nhưng có vẻ rất cứng ngắc.
Lần này là chân chính làm nũng, lại là nũng nịu là giống cô bé vậy.
Cung Âu nằm ở chỗ đó, cả người cứng đờ, giọng nói mềm nhũn của cô giống như một dòng điện chui vào thân thể hắn, kích thích các dây thần kinh của hắn vừa tê dại vừa nhột.
“Được rồi được rồi, đồng ý với em là được chứ gì.”
Cung Âu cố gắng nhịn cười, cả người cả bị điện tê dại không chịu nổi.
Không phải là mời người bạn học cũ sao, cô dùng giọng điệu này cho dù bảo hắn hái sao trên trời cho cô, hắn cũng sẽ không chút do dự leo thang đi.
“Thật sao?”
Thời Tiểu Niệm giật mình, không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, không nhịn được thở phào.
Quá tốt.
Kế hoạch đã thành công một nửa.
“Tiếp tục mát xa.” Cung Âu nói.
“Ừ, được.”
Thời Tiểu niệm ra sức mát xa cho hắn.
Không biết có phải do cô có thiên phú mát xa hay không, Cung Âu lại dần dần ngủ, khép mắt lại nằm ở đó ngủ say sưa.
Sau khi chắc chắn hắn đã ngủ, Thời Tiểu Niệm cẩn thận trèo xuống khỏi người hắn, xuống giường, rón rén rời phòng.
Vừa ra khỏi phòng, cô liền đụng phải Phong Đức.
“Chỗ này của tôi có một văn kiện cần chờ thiếu gia xem qua.” Phong Đức giơ văn kiện trong tay lên nói.
“Hắn đã ngủ.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Phong đức gật đầu: “Lần này thiếu gia ở Anh quốc rất bận rộn, nghe nói không có được một giấc ngủ ngon.”
“Vậy sao?”
Lời này vào trong lỗ tai của Thời Tiểu Niệm lại thay đổi hương vị.
Bận rộn? Bận rộn tán tỉnh đối tượng đám cưới của hắn sao.
Vừa nghĩ đến lúc gọi điện thoại cho cô, Cung Âu đều đang đóng microphone hẹn hò tán tỉnh với đối tượng đám cưới của hắn, ý muốn rời đi trong lòng Thời Tiểu Niệm càng thêm kiên định.
“Đúng vậy, thiếu gia mệt lả, cả tuần lễ cũng chưa ăn được một bữa ngon, tôi đi ra ngoài mua một ít đồ bổ, xin Thời tiểu thư hầm cho thiếu gia uống đi.” Phong Đức rất quan tâm thân thể của Cung Âu, là một quản gia tốt tẫn hết trách nhiệm.
“Được,“
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Phong Đức xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, phát hiện bóng người của Đường Nghệ bên ngoài sân thượng phòng khách, một mình cô đứng ở đó, trên tay bưng ly nước, tóc dài tung bay theo gió, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cô, đẹp đến rung động lòng người, khí chất xuất trần.
Thời Tiểu Niệm đi về phía cô, đóng cửa sân thượng cùng phòng khách lại.