Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Tiểu Niệm đi về phía phòng khách, đột nhiên điện thoại rung lên.
Cô cầm lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Mộ Thiên Sơ ----
Công viên trò chơi Phong Cuồng
Thời Tiểu Niệm nhớ lại vườn trò chơi cũ kỹ đó, nhớ tới lúc còn nhỏ cùng Mộ Thiên Sơ ở đó cùng chơi đùa đến điên khùng, không khỏi hiểu ý cười một tiếng.
Cô đưa tay bấm lên điện thoại vài chữ ---
Làm sao có thể quên.
Đó là một trong những niềm vui rất ít của cô lúc nhỏ.
Tin nhắn của Mộ Thiên Sơ rất nhanh được gửi đến ----
Lời nói của Mộ Thiên Sơ làm mũi cô không khỏi đau xót.
Loại ngôn ngữ cưng chiều này đã cách bao nhiêu năm rồi.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sa lon, trả lời lại ----
Mộ thị đang xảy ra nhiều chuyện, cái chính là không nên có thêm biến động nữa, thế nhưng anh lại không chút do dự công bố ly hôn với Thời Địch, đây không thể nghi ngờ là tai nạn liên tiếp.
Tin nhắn của Mộ Thiên Sơ truyền đến ----
Thời Tiểu Niệm trả lời về ----
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế rất là tò mò, chẳng qua chỉ là liên lạc qua tin nhắn, cô không tưởng tượng được vẻ mặt của Mộ Thiên Sơ khi nói những lời này.
Cái gì gọi là thì ra bộ dạng của cô khi lớn lên chính là như thế này.
Rốt cuộc là vui vẻ hay thất vọng.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại rất lâu, Mộ Thiên Sơ cũng không có nhắn tin trả lời lại cho cô.
Cô không khỏi có chút nóng nảy, đang muốn hỏi lại, tin nhắn của Mộ Thiên Sơ lại đến ----
Câu này Thời Tiểu Niệm đọc hiểu.
Nhất định Mộ Thiên Sơ vừa cười vừa nhắn tin, thật xấu.
Bất quá, Mộ Thiên Sơ của trước kia thật sự đã trở lại rồi, chỉ có anh của trước kia mới biết làm sao dẫn dắt lòng tò mò của cô, làm sao để cho cô gấp gáp....
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại, trên gương mặt thanh tú lộ ra nụ cười.
Rốt cuộc đã khôi phục trí nhớ.
Thật tốt khi không bị biến thành ngu ngốc.
Thật tốt.
....
Đại khái trong một tuần ở Anh quốc này quá “mệt mỏi”, Cung Âu ngủ một giấc từ giữa trưa đến buổi sáng ngày thứ hai.
Thấy hắn ngủ thật ngon, Thời Tiểu Niệm liền vào trong thư phòng vẽ một chút.
Sáng sớm hôm sau, Thời Tiểu Niệm chuẩn bị làm bữa sáng, vừa vào phòng bếp, đã thấy Đường Nghệ đang bận rộn, vừa ngáp vừa làm thức ăn, trên bàn đã để một hai dĩa thức ăn.
Hiển nhiên Đường Nghệ đã thức dậy từ sớm.
Cô ngược lại thật là tích cực.
“Tiểu Niệm, chào buổi sáng.” Đường Nghệ nhìn về phía cô, khẽ mỉm cười: “Tôi không biết hai người thích ăn cái gì, nên làm theo sở trường của tôi, có được không?”
Thời Tiểu Niệm đi tới trước bếp, cầm đũa lên gắp lấy một miếng thức ăn bỏ vào miệng.
Mùi vị không mặn không nhạt lại vừa vặn, hương vị vốn có của thức ăn cũng không mất đi, hoàn mỹ hòa quyện trong miệng.
Không thể không thừa nhận, tay nghề của Đường Nghệ tốt hơn cô.
“Ăn thật ngon.”
Thời Tiểu Niệm không keo kiệt ca ngợi.
“Vậy cô cảm thấy Cung tiên sinh có thể thích ăn không?” Đường Nghệ lo lắng nhìn về phía cô, trong mắt mơ hồ lộ ra mong đợi.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu: “Cái này tôi không chắc chắn.”
Khẩu vị của Cung Âu không được bình thường, cái gì sơn hào hải vị trong miệng hắn đều là không đáng nhắc tới, mà cô nấu một ly mì ăn liền, hắn cũng có thể ăn mấy ly.
Khẩu vị của hắn không phải người thường có thể đoán được.
“Vậy tôi làm mà hắn không thích ăn thì phải làm sao?” Đường Nghệ hoang mang bất an nhìn cô.
“Không có gì, cứ từ từ.” Thời Tiểu Niệm nói, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời: “Như vậy đi, hôm nay cô chỉ làm một món ăn, còn những món khác để tôi, nếu như cung Âu tiếp nhận, ngày mai cô lại làm hai món, mỗi ngày thêm một món, cho đến khi hắn tiếp nhận toàn bộ thì mới ngừng.”
Chờ Cung Âu thích món ăn Đường Nghệ làm, như vậy hắn cũng sẽ thích Đường Nghệ đi.
“Phải phiền toái như vậy?” Đường Nghệ không hiểu.
“Cô không hiểu, dạ dày của Cung Âu rất kỳ quái, nhưng chỉ cần cô bắt được, chính là cơ bản đã bắt được hắn.” Thời Tiểu Niệm nói.
Nhớ lại lúc trước, ban đầu Cung Âu cũng là bị thức ăn của cô chinh phục.
Mặc dù cô không hiểu đến cùng thức ăn cô làm ngon ở chỗ nào.