Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 192: Chương 192: Chương 114: Miệng của em thật nóng 2




Đường Nghệ cái hiểu cái không gật đầu: “Được, vậy tôi phụ cô, cô làm thức ăn đi.”

“Ừ.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu, cầm một cái tạp dề sạch sẽ bên cạnh đeo lên, bắt đầu bận rộn.

Đường Nghệ ngồi dưới đất lặt rau.

“Thời Tiểu Niệm!” Một giọng kêu mạnh mẽ truyền vào phòng bếp.

Thời Tiểu Niệm đang đứng ở đó hầm canh, cúi đầu uống một hớp thử mùi vị, đột nhiên nghe được tiếng kêu này, bị sợ đến mức môi trực tiếp dính sát vào cái muỗng, nước canh nóng hổi đổ ngoài miệng, nóng đến cô lập tức la lên: “A, nóng quá.”

Cô quăng cái muỗng, vội vàng im lặng.

Nóng quá.

“Sao vậy?” Đường Nghệ đứng lên.

Lời còn chưa dứt, một bóng dáng cao lớn liền chạy vào phòng bếp, tốc độ nhanh đến mức làm người ta không thấy rõ.

Thời Tiểu Niệm rơi vào trong một bờ ngực ấm áp, Cung Âu ôm cô, cúi đầu nắm cằm cô: “Bị nóng chỗ nào?”

Hắn cau mày, kéo một cái tay che miệng xuống, đôi mắt đen nhìn môi cô chằm chằm, miệng cô một mảnh đỏ bừng.

“Đều do anh làm tôi sợ.”

Thời Tiểu Niệm oán niệm nhìn hắn, môi bị nóng đến chết lặng.

“Tôi chỉ kêu em một tiếng mà thôi.” Cung Âu liếc cô, cái này kêu là hù dọa? Cô cũng quá yếu ớt rồi chứ.

“Tôi đang nấu canh mà.”

Đột nhiên hắn kêu một tiếng.

Cô vốn là muốn từ từ nếm mùi vị của canh, bị hù dọa một cái, toàn bộ môi đều bị nước canh nóng bỏng dính trúng, nóng chết.

“Ngu ngốc, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu ngốc như em vậy.” Cung Âu liếc cô một cái, kéo cô đến trước bồn rửa tay, mở vòi nước, ngón tay hứng một ít nước lành lạnh sau đó phủ lên môi cô.

Vuốt từng chút từng chút.

Cẩn thận.

“Không cần, để tự tôi.” Thời Tiểu Niệm kháng cự nói.

“Đừng động đậy! Coi chừng lát nữa bị phồng lên.” Cung Âu nói, tiếp tục lấy nước lạnh rửa, hạ nhiệt cho môi cô, giọng nói trầm thấp từ tính: “Sao rồi, đỡ hơn chưa?”

Thời Tiểu Niệm mím môi một cái: “Không cảm giác, miệng đã tê rần.”

Nóng đến miệng không có tri giác.

“...” Cung Âu nhìn môi cô chằm chằm, không thấy bị sưng: “Chỉ tê dại thôi sao?”

“Ừ.” Thời Tiểu Niệm trả lời.

“Chẳng qua là không có cảm giác?”

“Ừ.” Vừa bị nước lạnh đụng, bây giờ cô lại không cảm thấy nóng.

“Vậy để tôi cho em có cảm giác!” Cung Âu bá đạo nói, bỗng nhiên nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn một cái, ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi đẩy ra đôi môi chết lặng của cô, nuốt hết ngọt ngào bên trong cô.

Miệng của Thời Tiểu Niệm tê dại vô cùng, bỗng nhiên bị hắn hôn như vậy, trên môi hơi hơi đau, nhưng rất nhanh, Cung Âu sử dụng kỹ năng hôn làm cho giác quan thần kinh của cô có chút ngưng hoạt động.

Hắn cố ý thể hiện tài hôn cao siêu của hắn, không nhanh không chậm hôn cô, trêu chọc cô phản ứng, bàn tay đặt sau ót cô, răng môi gắn bó.

Hai tay của Thời Tiểu Niệm để trước ngực hắn, muốn đẩy ra lại bị hắn ôm chặt hơn.

Đường Nghệ đứng một bên nhìn bọn họ, cảm giác chính mình là một người ngoài cuộc, vào cũng không tốt, lui cũng không được.

“Ừ...”

Thật lâu sau, Cung Âu mới buông cô ra, hài lòng nhìn bộ dạng cô bị hắn hôn đến mê ly: “Sao rồi, có cảm giác chưa?”

Nói về tài hôn, Thời Tiểu Niệm sao có thể là đối thủ của Cung Âu.

Nhất là dưới tình huống hắn còn tận lực phô trương kỹ năng hôn của mình, ánh mắt Thời Tiểu Niệm có chút mờ mịt nhìn hắn, quật cường nói: “Không có.”

“Ừ?” Cung Âu nhíu mày, giả vờ như lại cúi đầu hôn cô.

“Có... có... có...” Thời Tiểu Niệm thấy như vậy liền vội vàng nói, tay che môi lại, không muốn lại bị hắn hôn một lần, Đường Nghệ còn ở một bên.

“Có cảm giác?”

“Ừ ừ.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu liên tục.

Nghe vậy, Cung Âu nở nụ cười gian tà, đôi mắt đen thật sâu nhìn cô chằm chằm, trong mắt nổi lên một tầng tình dục sáng bóng: “Nếu em có cảm giác, làm sao tôi có thể để cho vật nhỏ em không hài lòng chứ?”

“Cái gì?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, bỗng nhiên biết hắn hiểu sai ý của cô: “Tôi nói là môi có cảm giác, không đau, tôi không phải... A----”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.