Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm không nhịn được rụt cổ, liều mạng nói: “Bữa sáng đã sắp nguội rồi.”
“Yên tâm, thức ăn em làm, cho dù lạnh tôi cũng ăn.” Cung Âu nở nụ cười, cắn lỗ tai quấn quít lấy cô: “Tôi cũng đã để em ở đây một tuần lễ, nếu lại không ăn, em sẽ nguội mất.”
“...”
Cô cũng không phải thức ăn, sẽ không lạnh.
“Nói đến, em cũng phải có nhu cầu chứ?” Cung Âu mập mờ hỏi.
“Tôi không có.”
Cô chối.
“Phải không?”
Cung Âu nắm tay cô hôn một cái, giống như dòng diện chui vào tay cô vậy, suýt chút nữa Thời Tiểu Niệm đã mất hết sức lực té ngã, cả người lại bị cung Âu ôm lấy một lần nữa, trực tiếp vứt xuống trên giường lớn.
Cung Âu rất nhanh nhào lên, bay về phía cô giống như ma quỷ vậy.
Nụ hôn của hắn từng điểm từng điểm rơi trên người cô.
Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác dục vọng tràn đầy trong mắt hắn, biết mình không thể nào tránh khỏi, không nhịn được có chút khó chịu.
Rõ ràng Cung Âu có nhiều phụ nữ như vậy, nhưng lại luôn nắm lấy cô không buông, cô ngay cả trực tiếp phản kháng cũng không làm được.
Hơi thở trong phòng mập mờ, một giây khi Cung Âu động thân chiếm lấy cô, Thời Tiểu Niệm nhắm hai mắt, trên lông mi nhiều hơn một tia ướt át.
...
Tinh lực của Cung Âu quả thật là nhiều đến dọa người.
Qua một tuần, Thời Tiểu Niệm lại bị hành hạ đến chết đi sống lại lần nữa, cả người vịn tường đi vào phòng tắm, hai chân vừa đau vừa tê dại.
Trong phòng tắm phủ đầy sương mù màu trắng.
Dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy xuống, Thời Tiểu Niệm đứng bên dưới, mặc cho nước cọ rửa mặt, thân thể của mình, quét sạch từng chút từng chút hương vị của Cung Âu đi.
Cô hoài nghi có phải một tuần này Cung Âu bị cấm dục hay không, cho nên vừa trở về liền thú tính bạo phát.
Nhưng suy nghĩ một chút, làm sao có thể.
Cung Âu làm sao có thể cấm dục, không phải Anh quốc còn cởi mở hơn trong nước sao, tình cảm nam nữ lại không chịu hạn chế, Cung Âu sao cấm dục được.
Cũng không biết qua một tuần lễ, đã có bao nhiêu thân thể phụ nữ quỳ dưới gối của hắn.
Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm càng cảm thấy hơi thở trên người mình khó chịu, liều mạng cọ rửa thân thể mình, muốn tắm sạch sẽ toàn bộ hơi thở của hắn,
“Không nên để cho hắn đụng, không nên lên giường với hắn.”
Hơi nóng tràn ngập nhà tắm, Thời Tiểu Niệm nghĩ đến ánh mắt bi thương của Mộ Thiên Sơ.
Ngực giống như bị một vật sắc bén nào đâm tới, đau đến máu tươi dầm dề.
Anh không để ý tất cả, làm trở về Mộ Thiên Sơ trong sạch trước kia.
Nhưng cô lại không thể trở về Thời Tiểu Niệm trước kia nữa.
Trước kia Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ là tốt đẹp như vậy, đã sớm cảnh còn người mất...
Thời Tiểu Niệm ở trong nhà tắm tắm rất lâu, mới thay một cái váy đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Đường Nghệ đang ngồi trên ghế sa lon một người, cầm máy tính bảng dạy Bob biết chữ, Bob chỉ nhìn cũng không nói chuyện, yên lặng.
Cung Âu ngồi một mình trên cái ghế sa lon rộng cho năm người ở giữa, mặc áo sơ mi đậm cùng quần dài, cổ áo mở hai nút giống như bình thường, tùy ý lại thấm ra một tia hấp dẫn, gương mặt anh tuấn ngũ quan xuất sắc vô cùng, thâm thúy mê người.
Thấy cô đi ra, Cung Âu bất mãn nói: “Em là tắm đến lột một lớp da mới ra hay sao?”
Hắn cũng đã tắm xong một giờ, cô mới ra ngoài.
“....” Thời Tiểu Niệm cười gượng một cái: “Không có, anh ăn sáng xong rồi sao?”
“Ăn rồi.”
Cung Âu lạnh lùng nói, đưa tay về phía cô.
Thời Tiểu Niệm trợn tròn mắt, đi về phía hắn, cả người lại bị Cung Âu ôm vào trong ngực, Cung Âu đưa mặt đến gần cô, dùng sức hít thở mùi thơm trên người cô, hài lòng mỉm cười.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía mẹ con Đường Nghệ.
Bob không nói câu nào, bàn tay nhỏ bé đâm loạn trên màn hình máy tính, Đường Nghệ nhẹ giọng nói: “Con không hiểu, đừng bấm loạn.”
“Bob thích máy vi tính sao?” Thời Tiểu Niệm thấy vậy nói: “Chú Cung là cao thủ khoa học kỹ thuật, máy tính điện thoại gì cũng biết hết, con bảo chú dạy con học vi tính đi.”
Nghe vậy, Đường Nghệ cùng Bob nhìn về phía bọn họ.
“Tại sao tôi lại phải dạy tiểu sắc lang?” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, không có chút hảo cảm nào với đứa bé này.