Bob lui về trong ngực Đường Nghệ.
Đường Nghệ lúng túng cười một tiếng: “Không cần, Cung tiên sinh bận rộn như vậy, làm sao có thể dạy cho Bob chứ.”
“Xem như cô cũng có tự mình hiểu lấy.”
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, ôm Thời Tiểu Niệm thật chặc.
“Sao anh lại đối xử không tốt với một đứa bé như vậy chứ?” Thời Tiểu Niệm hỏi Cung Âu.
Cung Âu ôm cô vào trong ngực, lật một trang báo xem, thuận miệng khinh thường nói: “Vì sao tôi phải thân thiện với một tiểu sắc lang.”
“Anh không thích trẻ con?”
“Không thích.” Đàn ông đều thích phụ nữ, thích trẻ con làm gì.
“Vậy tại sao lúc đầu anh lại muốn đòi đứa trẻ kia về?” Thời Tiểu Niệm khó hiểu hỏi.
“Huyết mạch của Cung gia không thể rơi vào trong tay người khác, tôi lại chưa nói tôi muốn lấy lại là vì tôi thích.” Cung Âu nhìn tờ báo chằm chằm nói, bỗng nghiên ánh mắt thay đổi một cái, thật sâu nhìn về phía người phụ nữ trong ngực: “Bất quá nếu em sinh đứa bé nhất định tôi sẽ thích.”
“...”
“Tốt nhất giống như em vậy.” Cung Âu ngưng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm nói: “Nếu như không giống, vậy thì sinh đến khi có một đứa giống hệt như em mới ngưng.”
“Anh lại không thiếu con mà.”
Thời Tiểu Niệm trực tiếp nói.
Đường Nghệ ngồi một bên nhìn bọn họ, có chút khẩn trương.
“Cái gì?” Cung Âu nhìn cô chằm chằm.
Thời Tiểu Niệm ý thức được mình nói lỡ miệng, đôi mắt chuyển động vài vòng, bình tĩnh nói: “Tôi nói là, sau này anh sẽ kết hôn với những người được gọi là tiểu thư nhà giàu đó, đương nhiên sẽ phải sinh ra người thừa kế, tôi có sinh hay không cũng không có gì mà.”
“Ghen sao?”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm.
“Không có.”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
“Thời Tiểu Niệm.” Cung Âu vứt tờ báo sang một bên, một tay nắm lấy bả vai, một tay nắm lấy cằm cô, ép buộc cô đón nhận tầm mắt của hắn.
Hắn thật sâu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, từng chữ từng chữ nói: “Em nghe đây, cho dù có bao nhiêu đứa con, đó cũng chỉ là con của Cung gia; nhưng đứa bé em sinh ra, chính là đứa con duy nhất của Cung Âu tôi.”
Đây không thể nghi ngờ là một cam kết.
“...”
Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Cô nghe hiểu được, hắn xem đám cưới là chuyện của gia tộc, xem cô... là của một mình hắn.
Hắn phân biệt rõ ràng.
Đường Nghệ ngồi bên cạnh, nghe vậy khiếp sợ nhìn bọn họ, những lời này, rõ ràng là Cung Âu đã yêu Thời Tiểu Niệm rất sâu, Thời Tiểu Niệm lại có thể có được trái tim của một nhân vật như vậy.
Trên ghế sô pha, Thời Tiểu Niệm cay đắng cười một tiếng, đây xem như là cái gì.
Cho dù hắn lại phân biệt rõ ràng nữa thì sao, cô không phải cũng chỉ là một người tình không thấy được ánh sáng sao, lời nói lại cảm động cách mấy lại có tác dụng gì.
“Nụ cười này của em dường như không phải cảm động.”
Cung Âu nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên hắn cho một người phụ nữ cam kết nặng như vậy, cô lại chỉ cười một tiếng mặc kệ.
“Không có.” Thời Tiểu Niệm cười nhạt, không có giải thích.
Cô biết, cho dù cô có giải thích hắn cũng không hiểu.
Hắn là Cung Âu cao cao tại thượng, làm sao lại có thể thiếu phụ nữ, có thể cho cô một cam kết đã xem như không tệ, thậm chí hắn cảm thấy cô nên cảm động vì lời nói của hắn.
“Vậy em có cảm động hay không?”
Cung Âu hỏi tiếp.
“Hôm nay anh không đi công ty sao?” Thời Tiểu Niệm không trả lời hỏi ngược lại.
“Hôm nay không đi.” Cung Âu ôm cô nói, hắn trở lại trước thời hạn, chính là vì muốn ở chung với cô nhiều một chút.
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm chuyển động, ngồi trong ngực hắn nói: “Như vậy thật là tốt, hôm nay không khí trong lành như vậy, chúng ta đi dã ngoại đi.”
“Đi dã ngoại? Cũng được.”
Đường Nghệ ở một bên trả lời.
“Ai muốn mang theo hai người?” Cung Âu lập tức không vui liếc Đường Nghệ: “Muốn đi Châu Phi làm dân tị nạn phải không!”
Có phải hai mẹ con này thật muốn làm kỳ đà cản mũi bọn họ hay không?
“...”
Đượng Nghệ bị mắng không nói ra lời, ngây người ở đó.
“Tôi muốn mời bọn họ đi chung.” Thời Tiểu Niệm nói ra.
Lời còn chưa nói hết đã bị Cung Âu hung hăng liếc một cái: “Thời Tiểu Niệm, có phải lần này tôi trở về em là đặc biệt phụ trách đối nghịch với tôi hay không?”
Không phải.
Là cô chuẩn bị rời khỏi.
“Ăn dã ngoại đương nhiên là càng nhiều người thì càng náo nhiệt.” Thời Tiểu Niệm cố gắn nặn ra một nụ cười chân thành.
“Tôi không muốn kỳ đà cản mũi.”
“Bình thường anh cũng sẽ có vệ sĩ, Phong quản gia đi theo mà, chẳng lẽ lần này không cần?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Vậy không cho phép em đút tiểu sắc lang ăn.” Cung Âu nói.
“Nó chỉ là một đứa bé.”
“Là tên tiểu sắc lang.”
“Nó không phải.”
“Nó phải.”
“Cung Âu!”