Giờ khắc này, anh mở ra lòng bàn tay, toàn là máu.
Tiểu Niệm, cô vẫn còn bên cạnh Cung Âu, anh vẫn không đủ mạnh đến mức có thể giành lại cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Mộ Thiên Sơ, mày thật vô dụng.
Mộ Thiên Sơ chưa bao giờ căm giận bản thân như bây giờ, người phụ nữ anh yêu ở nơi đó, anh lại không thể trực tiếp kéo cô cùng rời đi.
Anh cúi đầu nhìn chằm chằm lòng bàn tay đầy máu tươi.
Một ngày nào đó, anh sẽ vượt qua Cung Âu.
Mộ Thiên Sơ âm thầm thề, trên mặt lộ ra vẻ quyết tâm.
Lát sau, anh tiếp tục đi vào một căn phòng, đóng chặt cửa, một thân ảnh gầy yếu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, là Thời Địch.
Thời Địch không trang điểm, mặt đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu ngồi ở đó.
Mộ Thiên Sơ dừng bước.
Thời Địch ngước mặt lên, nhìn thấy anh lập tức đứng dậy, đáng thương nói: “Thiên Sơ”.
“Tại sao cô ở đây?”, Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hỏi.
“Anh còn đuổi theo em đến phòng này, định nói rằng anh không triệt để xóa bỏ tình cảm của chúng ta, có phải không?
“Cô muốn nghe lời thật lòng à?”
“Không phải tôi còn tình cảm với nên về đây”, Mộ Thiên Sơ cúi đầu nhìn cô: “Là vì Tiểu Niệm vẫn còn ở đây, tôi muốn bảo vệ cô ấy.”
Bằng không, anh một khắc cũng không muốn ở lại Thiên Chi Cảng này.
Thời Địch ngơ ngác nhìn anh, đôi bàn tay buông thõng.
Mộ Thiên Sơ lướt qua cô, đi đến cửa.
Thời Địch lần nữa đưa tay ra nắm lấy tay áo anh, bi thương nói: “Xin lỗi, Thiên Sơ, em biết trước đây em sai rồi, kỳ thực lúc đầu em không muốn ba làm vậy, nhưng sau đó... Sau đó...”
“Sau đó thế nào?” Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hỏi.
“Sau đó em thấy anh mỗi ngày đều tốt với em, em chỉ sợ...” Thời Địch siết chặt tay áo anh, âm thanh nghẹn ngào, “Em sợ anh khôi phục trí nhớ, sẽ không để ý em mà chỉ quan tâm đến Thời Tiểu Niệm.”
“Từ lúc anh bắt đầu vào nhà em, anh cũng chỉ nói chuyện với Thời Tiểu Niệm, thế giới của anh chỉ có cô ta, chưa bao giờ để em tiến vào.” Thời Địch nức nở nói: “Em thấy anh mất trí nhớ, em thấy anh yêu em, em thật sự rất vui, em chỉ không muốn mất anh, Thiên Sơ, chỉ là em quá yêu anh.”
“Yêu tôi mà dùng thuốc khống chế tôi? Phá bỏ đứa con của tôi? Để tôi biến thành kẻ ngốc cũng không quan tâm?”
Mộ Thiên Sơ không khỏi cười lạnh một tiếng, chậm rãi xoay người lại, mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn gương mặt cô, hờ hững bỏ tay cô ra, từng chữ từng chữ nói: “Cho phép tôi nỏi thẳng, tình yêu của Thời nhị tiểu thư, Mộ Thiên Sơ tôi không nhận nổi.”
Nói xong, Mộ Thiên Sơ đẩy cửa bước đi.
Trong khoảnh khắc anh đóng cửa, âm thanh nức nở của Thời Địch truyền đến: “Em sẽ không bỏ cuộc đâu, em sẽ chứng minh cho anh thấy, em thật sự yêu anh, mà anh cũng yêu em.”
Mộ Thiên Sơ đóng cửa lại, gương mặt lạnh lùng, không hiện lên chút cảm tình nào.
Thành phố S có một công viên lớn được tên là Thanh Trường, những cận vệ mặt không cảm xúc canh giữ các lối vào của công viên.
Một chiếc Limousine chậm rãi lái vào công viên.
Thời Tiểu Niệm và Đường Nghệ chuyển đồ ăn chuẩn bị cho buổi cắm trại từ trên xe xuống, trên đất trải khăn trải bàn rất lớn.
Thời Tiểu Niệm vừa chuẩn bị vừa suy tư, làm cách nào để tạo cơ hội cho Đường Nghệ và Cung Âu ở cùng nhau, còn phải làm mà không ai nghi ngờ.
Nếu bị Cung Âu phát hiện, vậy thì công sức đổ biển rồi.
Công viên rất lớn, tầm nhìn thảm cỏ màu xanh lục rất tốt, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thổi, khí trời này thật thích hợp để ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Cung Âu đứng trước xe, đôi mắt khinh thường nhìn Bob.
Bob cũng có vẻ rất sợ Cung Âu, thân thể nho nhỏ đứng rúc ở đó, ngũ quan đẹp đẽ đều nhăn lại.
“Nghe đây, tiểu sắc lang, cháu còn dám thử chạm vào Thời Tiểu Niệm, chú liền ném cháu vào trong hồ bên kia.” Cung Âu trừng mắt Bob, uy hiếp.
Thời Tiểu Niệm liếc hắn, không nói gì đi tới: “Anh lại dọa nó”.
Đứa nhỏ này bị bệnh tim, hắn còn dọa nữa.
“Yên tâm, dọa mà nó phát bệnh thì tôi lo”, Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, biết cô đang suy nghĩ gì: “Đi tản bộ với tôi”.
“Đừng đi, tôi có rất nhiều trò chơi, cùng nhau chơi đi.”
Cô không muốn hưởng thụ thế giới hai người với hắn.
Cung Âu nghi ngờ nhìn cô, “Sao trước đây tôi không phát hiện em có khả năng sắp xếp hoạt động du ngoạn?”
Mỗi lần đều hắn ra lệnh cô làm cái gì, cô sẽ làm cái đó.
“Thời tiết thật tốt.” Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng cười một tiếng.
Cung Âu đánh giá cô từ trên xuống dưới, muốn nhìn thông suy nghĩ của cô, hồi lâu, hắn lạnh lùng hỏi: “Chơi cái gì?”
“Chơi trốn tìm.”
“…”
“…”
“Thời Tiểu Niệm, não của em thật lớn.” Cung Âu một mặt chê bai nhìn cô, “Không chơi.”
Họ là học sinh tiểu học sao mà còn chơi trốn tìm.
Nói xong, Cung Âu xoay người rời đi, thanh âm Thời Tiểu Niệm vang lên sau lưng hắn, “Công viên lớn như vậy, chơi trốn tìm rất vui, nếu ai thắng có thể bắt người kia làm bất cứ chuyện gì.”
Ai thắng có thể bắt người kia làm bất cứ chuyện gì.
Cung Âu dừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Bất cứ chuyện gì đều được?”
“…”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, thân thể bị Cung Âu kéo qua.
Cung Âu kéo cô đến trước mặt người mình, cúi đầu kề sát mặt cô, nói chỉ hai người có thể nghe, “S-M cũng có thể?”
Quả nhiên trong đầu anh toàn tinh trùng, chơi trò chơi đơn thuần như trốn tìm cũng có thể nghĩ tới cái này.
Cùng lắm, cô sớm có kế hoạch.
Hắn không thể nào thắng.
Chỉ cần hắn tham gia trò chơi này là được.
Thời Tiểu Niệm khẽ cắn răng, đáp ứng: “Được, có thể.”
“Em là M.” Cung Âu nói.
Anh mới là M, cả nhà anh đều là M.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ trong lòng, trên mặt gượng gạo nặn ra nụ cười, “Chỉ cần anh thắng, anh nói cái gì thì chính là cái đó.”
“Được, chơi.”
Cung Âu đáp ứng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, tầm mắt đảo quanh người cô một lần, ánh mắt kia lộ liễu như muốn vạch váy cô, khóe môi khẽ nhếch, “Em chờ bị trói đi.”