Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dáng vẻ cô bị trói, nhất định rất thanh thuần.
Trong đầu hắn bắt đầu mường tượng ra dáng vẻ cô bị trói.
Hắn bị Thời Tiệu Niệm kéo đi chơi.
Vì để hoàn thành kế hoạch, Thời Tiểu Niệm dẫn theo mọi người, Phong Đức, mẹ con Đường Nghệ tham gia trò chơi.
Ai làm quỷ trong một giờ mà bắt được hết mọi người bên trong coi như thắng, ngược lại thì thua.
Ván đầu, Phong Đức và một vệ sĩ làm quỷ.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo đi, hắn đi đâu, cô nhất định cũng phải trốn theo đó.
Hai giờ cứ thế qua, Bob chơi mệt, ở trên xe giải lao, có một vệ sĩ trông chừng.
Ván thứ ba, Cung Âu làm quỷ.
Như ý muốn của Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu đứng ở vị trí trung tâm của công viên, tất cả mọi người chia nhau đi trốn.
Mọi người đều tự tìm chỗ trốn.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn Đường Nghệ, Đường Nghệ nhìn cô gật gật đầu, nói: “Tôi sẽ tìm cơ hội tiếp cận Cung tiên sinh”.
“Được, tôi ra khỏi công viên trước, chờ tin tức của cô, gần đủ thì tôi trở lại.” Thời Tiểu Niệm vừa đi vừa nói.
Cô phải ra khỏi công viên, như vậy Cung Âu không thể tìm thấy cô, có thể cho bọn họ đủ thời gian ở cùng.
Đường Nghệ suy nghĩ một chút, lo lắng nói: “Lỡ bị Cung tiên sinh phát hiện, có khi nào ngài ấy sẽ nổi giận với cô không?”
“Cùng lắm bị la mắng một trận thôi.” Thời Tiểu Niệm chuẩn bị sẵn sàng, hiệp ước viết rõ, hắn không thể đánh cô.
Cô cũng cần Cung Âu chán ghét cô, vậy cô mới được gần với cái gọi là tự do hơn.
“Được rồi, vậy chúng ta chia ra, cô tự cẩn thận nha.” Đường Nghệ nói: “Đúng rồi, lối vào của công viên đều có vệ sĩ”.
“Tôi đi tìm một chút.”
Công viên này tường vây rất cao, bóng loáng, cô không trèo lên nổi, leo lên nhảy ra ngoài cũng rất nguy hiểm.
“Khi nãy tôi trốn, phát hiện bên kia có núi giả rất cao.” Đường Nghệ chỉ về một chỗ: “Lúc trước ở trường học, mỗi lần cô quên chìa khóa đều trèo từ sát vách kí túc xá qua, núi giả này cô có thể bò qua”.
“Được, tôi đi coi thử.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, cùng Đường Nghệ mỗi người đi một ngả.
Cô đi đến một nơi sâu xa, lối vào đều có vệ sĩ, cô chỉ có thể đi đường khác.
Công viên này rất lớn, núi giả, nước biếc, cầu đá, rừng cây, không thiếu thứ gì, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Thời Tiểu Niệm không có tâm tư thưởng thức phong cảnh, đi thẳng một đường.
Đi tới chỗ Đường Nghệ chỉ, đập vào mắt là núi giả rất cao.
Thời Tiểu Niệm ngửa đầu liếc mắt một cái, ngọn núi giả này ở ngay mép, sát vách bình phong.
Trên núi giả có không ít sơn động, không phải rất khó leo lên, chỉ cần trèo ra khỏi một nửa núi giả này, chính là ngoài công viên.
Quả nhiên là chỗ tốt.
Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, vặn vẹo cánh tay, làm xong động tác chuẩn bị liền bắt đầu leo lên núi giả, ra sức trèo lên.
Cung Âu bắt cô mặc váy, hiện tại váy này thành chướng ngại lớn nhất khi cô leo núi.
Thời Tiểu Niệm kéo làn váy dài lên đến bắp đùi cột lại, sau đó trèo lên.
Khi leo đến chỗ cao, Thời Tiểu Niệm co vào trong sơn động nhỏ giải lao, liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, nơi này ít nhất cao hai tầng lầu.
Bỗng nhiên tiếng bước chân truyền đến.
Thời Tiểu Niệm lập tức co cả người vào sơn động, liền nghe thanh âm của Phong Đức truyền đến, “Thiếu gia, ngài thật lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được tôi.”
“Tìm anh còn không dễ dàng sao?” Cung Âu hừ lạnh một tiếng.
Thời Tiểu Niệm núp trong sơn động, đưa tay lau mồ hôi.
Công viên này lớn đến mức khó mà tin nổi, sao hắn tìm tới bên này nhanh như vậy?
Cung Âu này thông minh cũng quá đáng sợ.
“Thiếu gia, Thời tiểu thư không ở đây đâu, nơi này chỉ có núi.”thanh âm của Phong Đức truyền tới.
Thời Tiểu Niệm yên lặng gật đầu.
Đi nhanh lên, đi nhanh lên đi.
“Anh thì biết cái gì?” Cung Âu lạnh lùng thốt: “Người phụ nữ kia thích leo trèo, giống như con khỉ con vậy.”
Trên đầu Thời Tiểu Niệm chảy đầy vạch đen, hắn có cần hiểu cô rõ đến thế không?
“Thời tiểu thư nho nhã yếu đuối, sao có thể leo lên ngọn núi cao như vậy, chỉ trốn chỗ nào chứ không phải leo núi. Bên kia có một ngọn núi giả khác, cũng không cao lắm, Thời tiểu thư có thể ở đó.” Phong Đức một bên bày mưu tính kế.