Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 198: Chương 198: Chương 117: Thời Tiểu Niệm gặp mưa trong công viên 2




Ngay sau đó, phía dưới là một khoảng lặng im.

Chắc cảm thấy Phong Đức nói rất có lí, tiếng bước chân của hai người dần dần đi xa.

Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Phong quản gia thực sự là thần trợ giúp.

Đề phòng có trò lừa, Thời Tiểu Niệm trốn trong sơn động hơi lâu, đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên tia sáng bên ngoài lập tức tối lại.

Vừa mới ngày mặt trời chói chang, trong nháy mắt trở nên âm u.

Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, chỉ thấy mây đen đang hướng về phía bên này, chốc lát sau, giọt mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống, sau đó như thác nước chảy xuống, điên cuồng bao lấy công viên.

Đột nhiên có mưa rào.

Khí trời âm u như buổi tối.

Thời Tiểu Niệm ngồi trong sơn động bị ướt váy, muốn đi ra ngoài thì mưa lại lớn đến vậy.

“Làm sao bây giờ?” Thời Tiểu Niệm đưa tay xoa xoa nước mưa trên mặt, sao đột nhiên trời mưa?

Vốn cho rằng chỉ mưa một lúc, lập tức sẽ dừng, kết quả qua khoảng thời gian lâu cũng không có dấu hiệu dừng.

Sắc trời tối đen, cực kì u ám, mưa to như điên cuồng trút nước xuống, sơn động trong núi giả căn bản không có cách tránh mưa, hạt mưa lớn chừng hạt đậu lẫn vào những viên đá nhỏ vẫn không ngừng rơi xuống, rơi xuống người cô rất đau.

Lúc này thật sự là tự mình tìm đường chết rồi.

Thời Tiểu Niệm ảo não nghĩ, quyết định xuống hay không, ở đây sớm muộn cũng bị đá và mưa to rơi trúng mà chết.

Cô vừa muốn xuống, lại nghe được tiếng chạy bộ truyền tới, cô lập tức lui vào sơn động.

Chỉ nghe âm thanh của vệ sĩ cách màn mưa truyền đến: “Nhanh lên, nhanh lên, mang tới quần áo mưa tìm Thời tiểu thư để cô mặc ấy vào, đừng làm cho Thời tiểu thư bị ướt”.

“Biết rồi.”

“Thời tiểu thư thật sự anh dũng, lúc nãy Cung tiên sinh tìm Thời tiểu thư, kết quả mình cũng bị ướt không ít.”

“Tôi vừa nhìn thấy, lúc mưa to, Cung tiên sinh suýt chút nữa bị đá rơi trúng, là Đường tiểu thư vồ tới đẩy ra nên ngài ấy mới ngã.”

“Được rồi, đừng nói nữa, không tìm thấy Thời tiểu thư, các ngươi chờ bị Cung tiên sinh phạt chết đi.”

“Vâng vâng vâng, tìm người, tìm người”.

“Thời tiểu thư, Thời tiểu thư, mưa to rồi, Cung tiên sinh cho phép cô không núp nữa.”

Một đám vệ sĩ hô cách xa ngọn núi giả.

Thời Tiểu Niệm ngồi trong sơn động, một viên đá nhỏ rơi xuống người cô, cực kỳ đau.

Đường Nghệ quả nhiên là cao thủ ở phương diện này, có thể tìm cơ hội như thế, còn bị thương để đánh đổi.

Cô bây giờ, sao có thể đi quấy rối.

Cơ hội thật tốt, không chừng Cung Âu vì vậy mà thay đổi sắc mặt.

Thời Tiểu Niệm nghĩ, vứt viên đá nhỏ trên người, lập tức leo ra sơn động, vừa ra sơn động, cô trong nháy mắt bị ướt, nước mưa dính vào mặt, cực kì khó chịu.

Mưa to cọ rửa mặt cô, làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ.

Thời Tiểu Niệm xem không rõ tình hình trước mắt, chỉ có thể theo cảm giác trèo xuống khỏi vách đá.

Vì mưa to, vách đá trở nên rất trơn, tốc độ cô càng chậm lại.

Cô leo xuống, cúi mắt nhìn, còn cách mặt đất khoảng 2 mét.

Càng ngày càng gần.

Có thể lập tức ra công viên rồi.

OK.

Thời Tiểu Niệm cắn chặt hàm răng, tiếp tục leo xuống, bỗng nhiên cô dẫm lên một viên đá, trong khoảnh khắc tay trong không giữ chặt vách đá, cả người rơi xuống.

“Á!” Thời Tiểu Niệm kêu thảm một tiếng, cả người rơi xuống mặt đất, đầu choáng váng, ngất đi.

Không biết bao lâu.

Nước mưa lạnh lẽo tàn nhẫn làm ướt thân thể cô.

Thời Tiểu Niệm tỉnh lại trong nước mưa lạnh lẽo, đầu vô cùng đau đớn, cô chống tay, tay cũng đau dữ dội.

Cô chậm rãi ngồi xuống cỏ, cúi đầu nhìn tay mình, khuỷu tay đều là máu, lẫn vào nước mưa dính lên váy cô.

Khớp xương cực kì đau. Chắc là gảy xương.

Thời Tiểu Niệm cắn chặt răng nhịn đau, muốn đứng lên, kết quả tay chân dùng sức đều đau.

Rời xa Cung Âu, cô muốn tự do, sao lại khó đến vậy?

Thời Tiểu Niệm ngồi trong mưa, mái tóc dài bị ướt giống như tắm biển, gương mặt hơi tái nhợt, trên cánh tay, máu tươi không ngừng tuôn ra, theo nước mưa chảy xuống.

Cô lấy điện thoại ra, dùng thân thể che điện thoại, không cho nước mưa làm ướt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.