Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 199: Chương 199: Chương 118: Không thấy em, làm sao tôi không tìm cho được? 1




Nhóm Dịch: Thất Liên Hoa

“Câm miệng!” Cung Âu rống cô, sau đó dứt khoát leo lên, không chút do dự.

Nhìn bóng người của hắn trong mưa, một giây này, trong lòng Thời Tiểu Niệm ngoại trừ chấn động vẫn là chấn động.

Thời điểm cách mặt đất không tới hai mét, Cung Âu trực tiếp buông tay nhảy xuống, vững vàng rơi vào thảm cỏ.

Hắn nhanh chân chạy về phía cô, toàn thân đều ướt đẫm, nước mưa theo đường viền mặt hắn chảy xuống cằm, cực kì gợi cảm.

Cung Âu vọt thẳng đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cùi tay cô, thấy nhiều máu đến thế, ánh mắt gần như ngưng lại, sắc mặt tái xanh: “Có đau không?”

Hắn không hỏi cô tại sao chạy ra ngoài công viên, không mắng cô tìm đường chết, câu đầu tiên lại là hỏi cô có đau không.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.

“Có đau không?” Cung Âu hỏi lại.

Thời Tiểu Niệm cứng đờ gật đầu.

“Lên đi!”, Cung Âu xoay người, cúi lưng trước mặt cô, cõng cô lên, rất tức giận: “Chú ý, đừng đụng đến vết thương”.

Thời Tiểu Niệm úp sấp trên lưng hắn, ngơ ngác nhìn bờ vai rộng của hắn.

Cô lúc này mới chú ý tới, áo sơ mi của hắn hư rồi, như bị cắt ra, mặt sau cổ còn có vết màu khá kéo dài.

“Sao anh cũng bị thương?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi.

“Không thấy em, tôi có thể không đi tìm à?” Cung Âu nạt cô, “Tôi leo lên hết toàn bộ núi giả trong công viên.”

Trong mưa to, giọng của hắn có vẻ rối, cũng rất rung động người khác.

“Anh leo lên hết toàn bộ núi giả trong công viên?” Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.

Vì thế nên hắn mới bị thương.

Hắn không phải đang ở cùng với Đường Nghệ, hắn vẫn đi tìm cô, không dừng lại.

“Phí lời, tôi vì em mà biến thành khỉ rồi.” Cung Âu nghiêng mặt một bên tiếp tục quát: “Em lần sau còn dám leo, bất kể là cửa sổ, nhà lớn hay là núi, tôi đều lôi em xuống đánh.”

Hắn nạt cô, nhưng động tác cõng cô lại dịu dàng.

Thời Tiểu Niệm nằm nhoài trên lưng hắn, ngơ ngác nhìn gò má hắn bị ướt nhẹp.

Nước mưa rửa đi khuôn mặt anh tuấn của hắn, đường viền vẫn kiên nghị như cũ, toàn bộ mái tóc ngắn bị ướt, có chút chật vật.

Thời khắc này, Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm thấy hắn không hề cao cao tại thượng, không phải người nghiên cứu phát minh hệ thống N.E, không phải Quý tộc gì, hắn chỉ là một người bình thường.

Người đàn ông bình thường.

Vì cô, leo tất cả ngọn núi giả trong công viên cho đến khi tìm được cô.

Mưa to điên cuồng trút xuống, Cung Âu cõng cô đi về phía trước, Thời Tiểu Niệm lẳng lặng để hắn cõng, nhìn lên chiếc sơ mi đã bị rách của hắn, trong mắt tâm tình phức tạp.

Nuớc mưa rơi xuống tay cô, rất đau.

“Nhịn một lát nữa, lập tức đến bệnh viện đa khoa.” Như thể biết cô bị đau, giọng Cung Âu trầm thấp truyền đến.

Thời Tiểu Niệm nói không ra một câu nào.

“Nằm trên lưng tôi một lát đi.” Cung Âu nói.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu, nghiêng mặt nằm trên lưng kiên cố của hắn, nước mưa rơi vào mắt cô, cô quật cường trợn tròn mắt, nhìn màn mưa mờ mịt.

Cách lưng của hắn, cô có thể nghe tiếng tim đập của hắn.

Rõ ràng như vậy.

Mạnh mẽ như vậy.

Thình thịch, thình thịch từng chập.

“Tại sao phải đi tìm tôi?” Thời Tiểu Niệm thấp giọng hỏi, âm thanh rất nhanh biến mất trong màn mưa to.

Cô không chờ mong hắn trả lời.

Nhưng Cung Âu nghe được, hắn nặng nề nói: “Còn hỏi phí lời, không thấy em, sao tôi có thể không đi tìm chứ?”.

Có thể sớm muộn cũng không gặp cô.

Là kế hoạch của cô làm cho hắn cũng bị thương.

Cô chỉ muốn rời đi, không muốn làm ai tổn thương cả.

Thời Tiểu Niệm chớp chớp mắt chua xót, càng nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, Cung Âu”.

Cô vốn không cảm thấy mình có lỗi gì, là hắn quá cố chấp, không buông cô ra, mới làm cô buộc phải thực hiện kế hoạch tìm người phụ nữ khác cho hắn.

Nhưng thời khắc này, cô cảm thấy có lỗi với Cung Âu.

Cung Âu cùng cô đều sai từ đầu, nhưng hắn thật lòng tốt với cô, cô làm những việc này đều do tâm bất an.

“Ít phí lời cho tôi.” Cung Âu hừ lạnh một tiếng.

Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, trên mặt đầy nước mưa, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.