Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 200: Chương 200: Chương 118: Không thấy em, làm sao tôi không tìm cho được? 2




Không lâu sau, Phong Đức dẫn theo vệ sĩ tìm tới, vội vã che dù cho họ.

Thời Tiểu Niệm nghe được Cung Âu ra lệnh cho bọn họ, “Đem quần áo mưa che cho cô ấy, cẩn thận đừng làm đau tay cô ấy, bằng không tôi phế bỏ tứ chi của các người.”

Cô nghe, tâm lại mạnh mẽ run lên.

Từ bệnh viện đa khoa trở lại Thiên Chi cảng, nửa cánh tay của Thời Tiểu Niệm bị cố định lại.

May là khuỷu tay không có vấn đề gì lớn, còn có thể cử động, không có bị thương nghiêm trọng lắm.

Hai chân không thành vấn đề, chẳng qua lúc ngã đau muốn chết, nhưng trên đường đi đến bệnh viện đã dần dần khôi phục.

Bên ngoài mưa to.

Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm vào nhà, Cung Âu một tay ôm cô, một tay nâng tay trái cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cánh tay cô, thật giống rời đi một giây, tay cô có thể bị tàn phế vậy.

“Không sao rồi, buông tay đi!” Thời Tiểu Niệm nói, âm thanh nhu hòa.

“Không được.” Cung Âu nhíu mày.

“Anh làm như tôi giống lão phật gia vậy”, Thời Tiểu Niệm cười khổ: “Tự tôi có thể mà”.

Nghe thế, Cung Âu lập tức trào phúng quét cô một chút, “Có thể chính là ngã từ trên núi giả xuống, ngất đi gần nửa giờ?”.

Thời Tiểu Niệm mím môi, không nói.

Vừa rồi ở bệnh viện, bác sĩ muốn cô nói ra toàn bộ quá trình, cô nói chuyện mình bị ngất trong mưa to, Cung Âu suýt chút nữa lật cả bệnh viện, vô cùng tức giận.

“Bước đi cẩn thận, lại té nữa em thật sự tàn phế đó.” Cung Âu ôm cô đi qua phòng khách đến bậc thang, cúi đầu nhìn qua.

Bậc thang này quá cao, cần phải sửa lại thấp hơn.

Thời Tiểu Niệm đi vào phòng ngủ: “Tôi đi tắm một lát, thay bộ quần áo, anh cũng thay đi”.

Cả người hai người họ còn ướt.

“Em bây giờ còn có thể tắm?” Cung Âu lại trừng cô: “Bác sĩ nói không thể đụng vào nước”.

“Tôi dùng một tay lau người là được rồi.” Thời Tiểu Niệm đã nghĩ đến biện pháp: “Bác sĩ cũng nói, thương tích của tôi không nghiêm trọng.”

“Không nghiêm trọng mà em có thể ngất đi?”

“Đó chỉ do là té quá mạnh thôi. Tôi không có chuyện gì”. Ai như hắn, nhảy từ trên núi giả xuống chẳng có chuyện gì, nhưng cô ngã đến hôn mê.

“Em cảm thấy tôi bây giờ còn tin lời của em?” Cung Âu lạnh lùng thốt, bỗng dưng vòng tới bên tay phải cô, ôm cả người cô lên.

“Á!”, Thời Tiểu Niệm khẽ kêu một tiếng, được Cung Âu ôm vào người.

Cung Âu ôm cô đến phòng tắm, cô căn bản không kịp phản kháng đã bị Cung Âu ôm vào, hắn đặt cô ngồi bên bồn tắm.

Cô vội vã đứng lên, Cung Âu trừng cô, “Ngồi xuống cho tôi”.

“Tôi tự làm là được rồi”, Thời Tiểu Niệm nói, trên mặt có chút bối rối.

Cô không thích hai người cùng nhau trong phòng tắm.

“Ngại cái gì, cũng không phải lần đầu tiên tắm cho em”, Cung Âu dùng sức đè cô ngồi trở lại, sau đó từ một bên lấy ra bình gội đầu.

Thời Tiểu Niệm càng rối, trước đây hắn tắm cho cô cũng là lúc cô mê man, nhưng bây giờ, cô rất tỉnh táo.

Cô đứng lên muốn đi, ánh mắt Cung Âu lập tức như dao nhỏ phóng tới cô: “Ngồi xuống cho tôi”.

“Nhưng mà...”

“Em còn ngại nữa, tôi sẽ làm em ngay bây giờ, làm em bất tỉnh rồi tắm cho em.” Lời uy hiếp của Cung Âu tràn ngập thú tính.

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là ngồi trở lại bên bồn tắm, váy ẩm ướt dính sát vào người cô, cô bên ngoài còn mặc âu phục sạch sẽ của Cung Âu, áo khoác comlê.

“Cúi đầu xuống”, Cung Âu lấy vòi nước bồn tắm cầm trong tay, chỉnh đến nước ấm, trừng cô nói.

Thời Tiểu Niệm nghe lệnh cúi đầu, thả xuống tóc dài ẩm ướt.

“Là cúi thấp, lộ mặt ra, không cho phép vùi đầu, em diễn ma nữ à?”, Cung Âu bất mãn nhìn tóc dài của cô.

“Tại sao?”, gội đầu thì không phải vùi đầu dễ gội hơn sao.

“Bởi vì tôi muốn nhìn thấy mặt em”, Đại tổng giám đốc Cung bá đạo làm sao, mỗi giờ mỗi khắc đều phải nhìn chằm chằm mặt cô.

Gội đầu đều phiền toái như vậy, tắm rửa một lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.