Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 202: Chương 202: Chương 119: Em không mặc thì cho tôi mặc hả? 2




Cô bị hôn đến tỉnh.

Một trận hôn nồng nhiệt làm cho cô chống cự không được.

“Ừm.”

Thời Tiểu Niệm ừm một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt mông lung thấy Cung Âu khom lưng đứng bên giường, cúi đầu đang đè lên người cô hôn nồng nhiệt, một tay ấn lại cánh tay trái của cô.

Thấy cô tỉnh lại, Cung Âu mới rời khỏi môi cô, đứng lên.

Trên người hắn mặc áo tắm màu xám bạc, đôi mắt đen thật sâu nhìn chằm chằm cô: “Nhanh như vậy đã tỉnh rồi tôi còn muốn hôn môi cũng không được, vậy hôn chỗ khác đi.”

“...”

Lưu manh.

Ở trong lòng ThờiTiểu Niệm oán thầm một tiếng.

“Đừng nhìn tôi như vây, nếu không tôi lại muốn em.” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, ngón tay để lên môi cô, phía trên kia có mùi của cô.

“...”

Thời Tiểu Niệm không nói gì dời tầm mắt đi chỗ khác.

“Thời Tiểu Niệm, ai cho phép em không nhìn tôi.” Cung Âu tức giận nói.

“...”

Là hắn không cho phép cô nhìn .

Hắn lại trách cô.

Thời Tiểu Niệm tay phải sử dùng sức ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn về phía hắn: “Anh đánh thức tôi, muốn làm gì hả?”

Lúc thì bảo cô đừng nhìn hắn, lúc thì trách cô không nhìn hắn.

“Tôi không phải đánh thức em, tôi đây là hôn em đến tỉnh.” Cung Âu nhíu mày, cực kỳ gian trá.

“...”

Cung Âu quay đầu, tầm mắt rơi vào trên tủ đầu giường: “Muốn làm cái này.”

Thời Tiểu Niệm theo tầm mắt của hắn hướng về trên tủ đầu giường nhìn lại, chỉ thấy mặt trên bày đặt một bàn thức ăn, phía trên là thức ăn nóng hổi, món ăn thanh đạm, nhưng mùi thật thơm, làm người ta muốn ăn.

Nghe mùi thơm này, trong nháy mắt Thời Tiểu Niệm liền đói bụng, đưa tay muốn đi lấy đũa, tay bị Cung Âu tàn nhẫn mà vuốt ve.

“Không cho phép tay nhúc nhích.” Cung Âu nói.

“Không phải để cho tôi ăn hả?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

Cung Âu ở bên giường cô ngồi xuống, cầm lấy chén ăn cơm đặt ở trong lòng bàn tay, một tay cầm đũa lên đưa tới bên môi cô.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía hắn, rõ ràng ý đồ của hắn.

Hắn là muốn đút cho cô ăn.

Lại như lần trước ở trên đỉnh núi, nhìn tay cô bị thương, hắn liền cố ý đút cô ăn.

“Không cần, tôi tự mình có thể ăn được.”

Thời Tiểu Niệm còn chưa nói hết, Cung Âu liền đem một miếng cơm nhét vào trong miệng cô.

Miệng của cô bị cơm ngăn nói không ra lời.

“Tôi đút thì em ăn đi, còn nhiều chuyện làm gì, cho em ăn thì ăn đi.” Cung Âu nói, lại đút một món vào trong miệng cô.

“...”

Miệng Thời Tiểu Niệm đầy thức ăn, không nói được, chỉ có thể ăn.

Cung Âu từng muỗng từng muỗng đút cho cô ăn, một đôi mắt đen liên tục nhìn chằm chằm vào cô.

Thấy môi cô bởi vì ăn mà chuyển động , màu sắc phấn hồng, mắt hắn ngày càng sâu, cúi đầu ngay ở môi cô hôn trộm một cái.

Thời Tiểu Niệm hơi nhăn mày, không nói gì.

Cung Âu tiếp tục cho cô ăn, ngoài miệng nói: “Lão già Phong Đức không làm đồ ăn ngon như em, nhưng hắn cũng có giấy chứng nhận, miễn cưỡng cũng có thể ăn một chút.”

“...”

Phong quản gia làm đồ ăn ngon cô nhiều.

Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, nhìn Cung Âu ở trước mặt đang cho cô ăn, ánh mắt lộ ra một chút phức tạp.

Không cần đoán cũng biết, những thức ăn này đơn giản thanh đạm, nhất định là hắn dặn Phong Đức làm như vậy .

Ở trong bệnh viện, bác sĩ nói ăn kiêng, hắn nghe còn chăm chú hơn cô, thậm chí còn dùng di động ghi âm lại.

Thời Tiểu Niệm nuốt cơm vào trong miệng, không nhịn được nói: “Cung Âu, đừng tốt với tôi như vậy.”

Bọn họ không phải là người có thể đi chung trên một con đường.

Cô sớm muộn cũng sẽ rời khỏi hắn.

Hắn đối với cô càng tốt, cô lại càng hổ thẹn.

“Việc này một lát rồi hẵn nói.”

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, lại đưa tay đút cơm vào trong miệng cô.

Thời Tiểu Niệm ăn có chút buồn bực mà nhìn hắn tại sao một chút mới nói chứ?

Cô không hiểu.

Bỗng nhiên Cung Âu lại cúi đầu hôn cô một cái, cứ như vậy một miếng cơm một cái hôn hành hạ cô, cô trốn thế nào cũng không khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.