Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 203: Chương 203: Chương 120: Em có yêu tôi không? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tôi muốn xuống, nhưng trên núi rất trơn, sẽ bị ngã.” Cô nói, nỗ lực duy trì sự bình tĩnh, chăn đã rớt xuống từ lâu, cô năm lấy cái thảm.

Dứt lời, khóe môi Cung Âu cong lên sâu hơn.

Hắn xoay người, sau đó đi tới, đi thẳng đến màn hình trên Tv, bóng lưng lạnh lẽo.

Bỗng dưng, chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, Cung Âu giơ chân lên đá một bình thủy tinh lăn xuống, tiếng bình vỡ phát ra.

Đột nhiên Cung Âu xoay người nhìn cô, trên gương mặt tràn đầy vẻ tức giận, “Thời Tiểu Niệm, Cung Âu tôi có thể có ngày hôm nay là do tôi từng bước từng bước tiến lên phía trước, em không cần nghĩ tôi ngu ngốc, nhưng tôi không ngu ngốc.”

Cô lại muốn nói dối hắn.

“…”

Thời Tiểu Niệm cả kinh, bàn tay càng dùng sức nắm lấy thảm.

“Hiện tại tôi chỉ hỏi em một câu, tại sao em lại tìm người phụ nữ khác cho tôi?” Cung Âu hỏi, đôi mắt nhìn trừng trừng vào khuôn mặt tái nhợt của cô.

“…”

Thời Tiểu Niệm mím môi.

“Nói đi.” Cung Âu muốn tiếp tục đạp vào chiếc giường, suy nghĩ một chút,lại cứng rắn rút chân về.

Giường bị chấn động sẽ làm cô bị thương.

Hắn không muốn thế.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu ngồi ở chỗ đó, ngón tay bấu chặt xuống chiếc thảm, cô không nghĩ đến Cung Âu lại phát hiện chuyện này nhanh như vậy.

Tất cả kế hoạch đều rối loạn.

“Không nói có được đúng không, được rồi, tôi sẽ hỏi em câu khác.” Cung Âu đứng cuối giường, đôi mắt đen trừng cô, từng chữ, từng chữ từ môi mỏng phát ra, hỏi: “Tôi hỏi em, em có yêu tôi không?”

“Em sợ rơi xuống nhưng sao rơi xuống ở bên ngoài công viên?” Cung Âu cố ý nhằm vào yếu điểm, đôi mắt đen âm trầm trừng cô, nói: “Không phải em nên nói với tôi là gió quá lớn, đường bên núi em không phân biệt được sao.”

“…” sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng nhợt. “Tôi…”

“Đừng tiếp tục nói dối tôi.” Cung Âu hét lên với cô, giọng khàn lại, nói: “Tôi muốn nghe lời nói thật”

Hắn sẽ không chịu được cô nói dối hắn lần nữa.

“…”

Nhất thời Thời Tiểu Niệm không nói gì.

“Nói em không cần nói dối, em liền không nói được nữa.” Cung Âu cười đầy giận dữ. “Được, vậy tôi nói thay cho em vậy.”

“…”

“Có phải em nghĩ đến việc đẩy người phụ nữ Đường Nghệ kia cho tôi.” Cung Âu hỏi, đôi mắt đen âm trầm quét về phía cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, một câu cũng không nói được, cô há miệng nhưng không biết nên nói cái gì.

Mới hai ngày.

Đường Nghệ chỉ mới tiến vào Thiên Chi Cảng có hai ngày, cô tự nhận cô và Đường Nghệ đều làm từng bước một, không nôn nóng, nhưng dù như vậy, hắn vẫn biết được.

Cung Âu, rốt cuộc hắn đáng sợ bao nhiêu.

“Thời Tiểu Niệm, em không phải là người phụ nữ ngu xuẩn, không phải em không nhìn ra Đường Nghệ có ý với tôi.” Cung Âu nói xong, cố gắng đè nén cơn giận, hắn giơ chân lên đạp một cái bình khác, hạ giọng hét lên: “Rõ ràng là em đã cho cô ta cơ hội.”

Ngay từ lúc bắt đầu, hắn còn chưa hiểu, còn vì cô mà lo lắng, muốn cô cẩn thận với người bạn học đó.

Mãi cho đến khi cô rơi xuống bên ngoài công viên, cho đến lúc đó, nếu hắn còn chưa hiểu rõ thì đúng là uổng công hắn đã sống nhiều năm như vậy rồi.

Cô lại làm như vậy

Đến tột cùng cô để hắn ở đâu.

Thời Tiểu Niệm mím môi: “Tôi…”

“Em đề nghị cô ta vào ở rồi lại đến chuyện bữa cơm, đi dã ngoại, đến chơi trốn tìm cũng bởi vì tạo cơ hội cho cô ta tiếp cận tôi.” Cung Âu trừng mắt nhìn cô, âm thanh âm trầm từ trong cổ họng phát ra: “Thời Tiểu Niệm, em có thể vì cô ta mà không tiếc bị ngã tới ngất đi, lại cùng bạn tốt chia sẻ người đàn ông của mình, không biết tôi có nên khen tình bạn của em thật đáng quý hay không?”

“Tôi không có.”

Nhìn sắc mặt đáng sợ của hắn, cô không thể không phủ nhận.

Kết quả của việc phủ nhận đó là Cung Âu đạp một phát lên cuối giường, chiếc giường rung mạnh lên, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường liền bị chấn động.

“Vẫn không có, Thời Tiểu Niệm, em có thể nói một câu nói thật với tôi được không?” Cung Âu tức giận rống lên “Cung Âu tôi móc tim móc phổi ra đối tốt với em, em lại lấy hết vứt vào trong mưa có đúng không?”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt buông xuống, không có sức lực để cãi lại.

Thật lâu sau, cô mới hỏi ngược lại “Không phải đàn ông đều thích ôm ấp đuề huề à.”

“Tôi không cần.” Cung Âu lớn tiếng nói, cả người đầy lệ khí không che giấu được, “Tôi không cần em tìm cho tôi.”

Điều này làm cho hắn có cảm giác ở trong lòng cô, Cung Âu hắn chẳng là thứ gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.