Em có yêu tôi không?
Lời này vừa nói ra, cả người Thời Tiểu Niệm liền run rẩy.
Bên ngoài, mưa mỗi lúc lại lại lớn, hạt mưa không ngừng rơi xuống đập vào cửa, trong phòng ngủ, bầu không khí còn tệ hơn so với bên ngoài, ngột ngạt làm người ta không thở nổi.
Hắn lại hỏi cô câu này.
“Nói đi.” Cung Âu tiếp tục bức cô. “Vấn đề này rất khó trả lời sao?”
Không phải cô yêu hắn sao, không yêu sao lại vẽ hắn lên tranh?
Nhưng tại sao cô còn muốn cho người phụ nữ khác có cơ hội tiếp cận hắn, cô có biết là cô đang làm gì không?
Cô lại chia sẻ người đàn ông của mình cho người phụ nữ khác.
“…”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, cổ họng khô khốc, một câu cũng không thể nói ra được.
“Người phụ nữ kia có cái gì tốt chứ, lại khiến em vì cô ta mà chia sẻ người đàn ông của mình.” Cung Âu trừng mắt hỏi cô. “Em muốn cái gì mà tôi không thể cho em? Nói đi.”
“…”
Từ đầu đến cuối Thời Tiểu Niệm đều không lên tiếng.
Càng chờ đợi, Cung Âu càng thiếu kiên nhẫn, giống như hắn đang tự mình đóng kịch, một mình một vai mà cô không hề tham dự vào đó.
“Được.” Cung Âu mất hết kiên nhẫn, hướng về phía bên ngoài quát lên.
“Phong Đức, trói hai mẹ con kia lại mang tới đây.”
Mẹ con Đường Nghệ.
Thời Tiểu Niệm cả kinh, hắn muốn làm gì.
Cô nhìn về phía Cung Âu, chỉ thấy sắc mặt Cung Âu hết sức buồn bực, đôi mắt tràn đầy âm lệ, dáng vẻ rất đáng sợ.
Vào lúc này, cô tin tưởng hắn có thể làm ra bất cứ việc gì.
Cô mặc kệ Đường Nghệ, cô không quan tâm.
Nhưng đứa bé còn nhỏ như vậy, không hề biết chuyện gì cả, lại bị bệnh khắp người, hơn nữa đó lại là con của hắn.
“Tôi nói.”
Thời Tiểu Niệm há miệng.
Cung Âu chậm rãi xoay người lại, con ngươi đen nham hiểm nhìn về phía cô lạnh lùng nói: “Nói.”
Ngược lại hắn muốn nghe xem một chút, cô có thể nói ra đáp án như thế nào.
Thời tiểu Niệm từ trên giường bước xuống, đứng trên chăn, sắc mặt lại trở nên trắng xám lại.
“Không phải Đường Nghệ cho tôi cái gì tốt, là tôi biết từ lâu cô ấy đã thích anh, nên mới kéo cô ấy vào.” Thời Tiểu Niệm nửa thật nửa giả nói.
“Tại sao?” Cung Âu âm trầm nhìn cô.
“Không phải anh vừa hỏi tôi có yêu anh hay không sao?” Thời Tiểu Niệm từ trên giường bước xuống, hai tay rũ xuống, hai chân trần đứng trên sàn nhà “ Bây giờ tôi cho anh đáp án”
“…”
“Không.”
“…”
Cung Âu đứng đó, thân hình cao lớn lập tức cứng đờ, như bị phong ấn thành đá, vẻ mặt cứng lại, trong tròng mắt chỉ còn lại sự ngơ ngác.
“Tôi không yêu anh.” Một lần nữa Thời Tiểu Niệm nói ra.
Bất cứ giá nào.
Ngược lại, cô và Cung Âu sớm muộn cũng ngả bài, cô không muốn bày kế để chạy trốn nữa.
“Em nói dối.” đột nhiên Cung Âu hô lên, khàn cả giọng.
“Tôi không có, là một mình anh cho rằng tôi động tâm với anh, nhưng tôi biết tôi thật sự không có.” Thời Tiểu Niệm nói
“Em nói cái gì?”
Cung Âu cắn răng, cố gắng đè nén bản thân không ra tay với cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt của hắn.
Bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải nói cho hết.
Cô nói tiếp, “Tôi không yêu anh, vì vậy tôi luôn muốn rời khỏi anh. Đường Nghệ rất xinh đẹp, lại có dáng người giống như tôi, vậy nên tôi cho cô ấy một cơ hội.”
“…”
Cung Âu lạnh lẽo trừng mắt cô.
Cô muốn làm cho hắn coi trọng Đường Nghệ, sau đó sẽ rời đi.
Cô ra một chiêu này thật hay.
“Những điều này đều do một mình tôi nghĩ ra, xin anh đừng liên lụy người vô tội.” Thời Tiểu Niệm nói
Lúc này cô còn nghĩ cho hai mẹ con kia.
Cung Âu bước nhanh tới trước mặt cô. Một tay kéo cô đến trước mặt mình, cúi đầu trừng cô, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ em còn có tâm trạng để nói giúp cho cô ta, lại không nghĩ đến hậu quả của em.”
Tay hắn đặt sau gáy cô, dùng sức mà đè lại.
“…”
Thời Tiểu Niệm bị đè đến phát đau.
“Em cho rằng, em nói ra những lời đó thì cho rằng tôi buông tha em sao?” Cung Âu hỏi, âm thanh tuyệt tình.
Hắn sẽ không buông tha cô sao.
Thời Tiểu Niệm bị ép ngửa đầu lên nhìn hắn, nghe lời như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng, “Vừa rồi không phải anh hỏi tôi sao? tôi muốn cái gì anh đều cho tôi cái đó.”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tràn đầy tơ máu.
“Tự do, tôn trọng.” Thời Tiểu Niệm nói ra từng chữ. “Hai cái này anh có thể cho tôi sao.”
“…”
“Anh coi tôi thành con chó của anh, anh muốn đi đâu, trước nay đều không hỏi ý kiến của tôi, anh ở Anh quốc, cũng bắt tôi phải nghe điện thoại mọi lúc mọi nơi, ngủ cũng không thể bỏ được, để tránh lúc anh gọi tôi mà tôi không biết.” Thời Tiểu Niệm nói đến đây, trong giọng nói lộ ra một tia oán hận.
“Vì vậy mà em muốn rời đi?”
“Còn chưa đủ sao?” Thời Tiểu Niệm cười khổ: “Tôi sống hèn mọn như vậy, cẩn thận như vậy, trong lòng lo sợ… anh muốn tôi nói thêm lý do thì đó là tôi không thích anh.”
“Tôi thế nào mà em không thể yêu?”
Cung Âu hỏi.
Bừa bãi như vậy cũng chỉ có Cung Âu hắn mới có thể nói hợp tình hợp lý như vậy.
Giống như không thích hắn mới là không bình thường.
Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm trước ngực, cổ đau đớn, cô nhíu mày thản nhiên nói: “Cho tới bây giờ tôi không nghĩ muốn yêu anh.” Cô thành thật nói.& “Cái gì?”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, đây là đáp án gì vậy?
“Tôi nghĩ người tôi yêu ít nhất phải là người độc thân.” Khi đó tiểu niệm nói.
“...”
“Còn anh thì sao?” Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn gương mặt âm trầm của hắn, khẽ cười một tiếng hỏi lại, nụ cười có chút chua xót: “Ở trong tòa thành kí của anh có bao nhiêu người phụ nữ, anh giống như Hoàng đế, có ân huệ thì cùng hưởng, còn tự cho là…”
“Vậy thì đuổi đi.” Cung Âu ngắt lời cô.
“Ngươi là sao?” Khi đó tiểu niệm ngẩng đầu nhìn hắn âm trầm mặt, khẽ cười một tiếng hỏi lại, tươi cười có chút chua sót, “Ngươi cái kia tòa thành lý dưỡng nhiều như vậy nữ nhân, ngươi liền là hiện Đại Hoàng Đế, ân huệ cùng hưởng, lại vẫn tự cho là...”
“Đuổi đi!”
Cung Âu ngắt lời cô.
“Cái gì?”
Khi đó tiểu niệm sửng sốt.
“Phong Đức không nói cho em, tôi đã để ông ta trở về tòa nhà đuổi hết đám phụ nữ kia đi sao?” Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô: “Không còn ai khác, chỉ còn một mình em, đã thỏa mãn chưa?”
“...”
Khi đó tiểu niệm ngơ ngác nhìn hắn.
Thì ra đi lòng vòng một hồi Phong Đức đã trở về tòa thành đuổi mấy người phụ nữa kia đi.
Cô không biết.
Cung Âu nhìn chằm chằm vào sắc mặt kinh ngạc của cô, lồng ngực như bị đá đè nặng.
Sự kiêu ngạo của hắn, tự phụ của hắn đều không cho phép hắn nói những lời vô nghĩa, nhưng hắn lại lần nữa tìm lối thoát trước mặt cô.