Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Như thế nào, bây giờ em còn gì muốn nói thì nói hết ra luôn đi.”
Hắn hỏi, giọng nói rất nặng nề.
Câu này, là đang nói: Như thế nào, bây giờ em có thể yêu tôi rồi chứ?
Câu nói này, âm thanh thấp xuống tận đáy vực, thấp đến mức không giống hắn nữa.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn.
Cung Âu buông bàn tay đang nắm gáy cô ra, đẩy cô về phía sau, Thời Tiểu Niệm bước từng bước về phía sau, mãi cho đến khi lùi đến tường, không thể lùi được nữa.
Cung Âu đặt cô trên tường, một tay đặt trên vai cô, tay còn lại đặt trên tường trên đỉnh đầu cô.
Hắn hạ mắt nhìn chằm chằm cô, nói: “Như thế nào, nói đi, em còn điều gì chưa vừa lòng về tôi.”
Em còn điều gì chưa vừa lòng về tôi.
Liều lĩnh như vậy.
“…” Thời Tiểu Niệm dựa vào bức tường lạnh lẽo, môi giật giật nói: “Còn.”
“…” Thân hình Cung Âu lại cứng đờ một lần nữa.
Cô thật sự rất biết làm thế nào để tổn thương hắn.
Từng nhát, rồi lại từng nhát.
Làm cho hắn máu me đầm đìa…
Thời Tiểu Niệm chú ý đến sắc mặt hắn, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Tại sao anh phải đi Anh quốc, không phải vì công việc, đúng không?”
Đôi mắt Cung Âu lập tức mở lớn: “ Em…”
Cô đã biết rồi…
“Anh trở về Anh quốc là muốn gặp mặt thông gia, tôi nói không sai chứ.” Thời Tiểu Niệm hỏi: “ Anh như vậy còn muốn làm cho tôi nghĩ anh vẫn còn độc thân sao?”
Cung Âu đứng trước mặt cô, con ngươi đen lập tức căng lại, trong nháy mắt sắc mặt có chút lúng túng.
Hắn sợ cô nghĩ nhiều sẽ đau lòng nên mới giấu.
“Đó là do gia tộc an bài, từ xưa đến nay đều là vậy, nhưng như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả.” Giọng Cung Âu trầm thấp vang lên.
“Tôi không nghi ngờ đó có phải do gia tộc anh an bài hay không.” Thời Tiểu Niệm nói tiếp lời nói của hắn, ánh mắt chăm chú: “Nhưng tôi cũng có quy tắc riêng của tôi, tôi không muốn yêu đương với người đã có vị hôn thê.”
Bên trong quan hệ nam nữ, không phải chỉ có tình yêu, mà còn có nguyên tắc, không đúng sao.
“Tôi nói rồi, ngoại trừ kết hôn ra, cái gì tôi cũng có thể cho em.” Cung Âu trừng mắt nhìn cô: “Người mà gia tộc an bài chỉ là Thiếu phu nhân của Cung gia mà thôi.”
Đó không phải là người trong lòng hắn.
Tại sao cô không hiểu, có một số chuyện, hắn không thể quyết định được.
“Hà tất lấy chuyện Phúc Của Người Tề ra nói một cách đường hoàng như vậy.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Không phải em cần có một tờ giấy kết hôn này thôi sao?”
“Tôi tôn trọng hôn nhân.”
Thời Tiểu Niệm như chặt đinh chém sắt nói.
“…”
“Tôi chán ghét việc đối với vợ thì nói môn đăng hộ đối, với người tình thì lại lí luận về tình yêu. Ở trong mắt tôi, đó là sự dối trá, lừa gạt. Bởi vì đàn ông các người muốn thỏa mãn dục vọng nên nói ra những điều ma quỷ ấy.” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
“…”
“Tôi không biết anh có hiểu rõ không, nhưng đây là nguyên tắc cơ bản nhất của tôi.” Cô nói.
Cô nói, đây là nguyên tắc cơ bản của cô.
Mà cái được gọi là nguyên tắc thì không thể bị đánh vỡ.
Sắc mặt Cung Âu khó coi đến cực điểm, đôi con ngươi đen trừng mắt nhìn cô, nói:
“Em lại kiên trì cái nguyên tắc chết tiệt này sao.”
Hắn đã gặp qua rất nhiều phụ nữ. Không có ai kiên trì loại nguyên tắc vô dụng này giống như cô.
Thời Tiểu Niệm đang định đáp trả, ánh mắt lại rơi vào trên ngực hắn, hắn mặc áo tắm, cổ áo mở rộng, lộ ra lồng ngực kiên cố, trên ngực có những vết trầy da to nhỏ khác nhau.
Hắn chưa xử lí vết thương.
Những vết thương này đều là lúc ở công viên leo núi gây ra.
Hắn không xử lí vết thương cho cô nhưng lại gội đầu cho cô, cho cô ăn cơm.
Nhìn thấy những điều này, giọng nói Thời Tiểu Niệm mềm xuống: “Cung Âu, tôi biết anh đối xử với tôi rất tốt, tôi rất cảm kích anh.”
“Cảm kích?”
Cung Âu âm trầm nhìn cô.
Hắn không muốn cô cảm kích hắn..
“…” Thời Tiểu Niệm mím môi, ngừng một chút, lại nói: “Nhưng thật sự tôi không thể làm người tình của anh, xin anh hiểu rõ, tôi cũng sẽ không yêu một người có gia đình.”
“…”
“Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm ngước mắt lên nhìn hắn, mang theo một tia hi vọng nói :
“Nếu như anh thật sự thích tôi, xin anh hãy buông tha tôi đi.”
Lời của cô còn chưa nói hết, Cung Âu đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Hắn đè cô trên tường, dùng sức hôn cô, nụ hôn liều lĩnh mà mãnh liệt.
Tại sao hắn không thể nói chuyện tử tế với cô một lần.