Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 206: Chương 206: Chương 121: Vậy thì triệt để căm ghét đi 2




Thời Tiểu Niệm cố gắng mím chặt môi, ánh mắt Cung Âu hung tàn nhìn chằm chằm cô, hàm răng cắn lấy đôi môi mềm mại của cô, muốn cô mở môi ra.

Cô cố chấp không chịu mở môi ra. Sự chống cự của cô càng làm Cung Âu tức giận, hắn điên cuồng cắn môi cô, như mãnh thú tập kích con mồi, lồng ngực kiên cố dán lên người cô.

Thời Tiểu Niệm dùng hết sức, cố chấp đến ngoan cố.

Hắn cứ điên cuồng dằn vặt trên môi cô như thế.

Mãi đến khi giữa môi hai người có mùi máu tanh, cơ thể Cung Âu lại cứng đờ một lần nữa.

Hắn không thể tin nhìn chằm chằm người trước mắt, từ từ buông cô ra, hạ tầm mắt nhìn về phía môi cô, trên môi cô là một mảnh đỏ sẫm, tất cả đều là máu tươi.

Cô dựa lưng vào tường, sắc mặt rất kém nhưng lại có sự ngoan cố làm người khác phát điên.

Cung Âu chậm rãi đưa ngón tay ra, dùng ngón tay cái lau đi vết máu trên môi cô, trên đầu ngón tay lập tức có một mảnh đỏ tươi.

Rõ ràng vết thương trên môi cô là bị hắn cắn.

Cổ họng hắn như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, làm hắn không thể thở nổi.

“Em có ý gì, em muốn ngã bài với tôi phải không?” Cung Âu nhìn chằm chằm vết máu trên ngón tay, trong mắt hắn lộ ra một ý tàn nhẫn điên cuồng, nói: “Chơi đùa xong rồi nên bắt đầu không muốn nghe lời tôi nữa rồi đúng không?”

Cô thà để hắn cắn nát môi cô cũng không chịu đáp lại nụ hôn của hắn.

Xem như cô lợi hại.

Thời Tiểu Niệm nếm vị máu tanh nhàn nhạt trên miệng, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

“Tôi hi vọng anh sẽ hiểu rõ.”

“Tôi không hiểu.”

Cung Âu cuồng loạn, giơ cánh tay ra nắm lấy cô, rồi ném cô lên giường.

Lúc cô bình tĩnh từ chối hắn cũng là lúc làm cho lý trí hắn biến mất.

“Á!”

Thời Tiểu Niệm bị quăng lên trên giường, cánh tay được băng bó bị đụng phải đau đến mức kêu lên, suýt chút nữa rơi nước mắt.

Cung Âu trừng mắt nhìn cô, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, đưa tay muốn kéo cô.

Thời Tiểu Niệm oán hận nhìn về phía hắn.

Cái nhìn này làm cho cánh tay Cung Âu cứng đờ, thu về, vẻ đau lòng trong mắt cũng biến mất.

Một giây sau, Cung Âu tiến lên, đặt cô trên giường, hạ mắt nhìn cô, lạnh lùng nói:

“Thời Tiểu Niệm, tôi cho em biết, cho dù em chấp nhận hay không thì cũng phải chấp nhận.”

Nói xong, Cung Âu liền cúi đầu hôn cô.

Trước khi môi của hắn hôn cô một giây, Thời Tiểu Niệm hỏi: “ Tại sao anh nhất định phải làm như vậy?”

Tại sao lần nào cũng không thể nói chuyện đàng hoàng với cô.

Tại sao mỗi lần cô nói muốn rời đi, hắn đều phát điên lên.

Hắn là người, không phải thú hoang.

Nghe vậy, Cung Âu dừng trước đôi môi đỏ của cô, cười tự giễu nói: “Không có tại sao, em nhất định phải là của tôi.”

Hắn muốn cô vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi hắn.

“Nếu như tôi vĩnh viễn không yêu anh, anh cũng sẽ như vậy sao?” Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, khiếp sợ nhìn hắn.

Hắn nhất định phải cố chấp đến mức này sao.

Nghe được chữ “Yêu” này, Cung Âu sững sờ một giây, sau đó, hắn nhìn cô chằm chằm, hé môi ra, từ trong cổ họng phát ra một chữ “Sẽ.”

Hắn muốn cô.

Không quan tâm bất cứ thứ gì khác.

Dứt lời, Cung Âu cúi xuống hôn cô, đưa lưỡi liếm hết máu tươi trên môi cô, hôn cô làm cô không tự chủ được run rẩy.

Hắn nắm lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay cô.

Ngón tay Thời Tiểu Niệm run rẩy, Cung Âu ngạo mạn nói: “Xem xem, em cũng có cảm giác.”

“Tôi chán ghét anh.”

Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn hắn, thanh âm có chút run rẩy.

“..”

Con ngươi của Cung Âu căng lại.

“Cung Âu, tôi vốn dĩ cảm thấy anh ngày càng tốt với tôi hơn.” Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn nói: “Nhưng bộ dạng hiện tại của anh làm tôi cực kỳ căm ghét anh.”

Chán ghét.

Căm ghét.

Cô cũng có thể dùng những từ này.

Cung Âu nắm chặt tay cô, Thời Tiểu Niệm nhịn đau, không rên một tiếng.

Hắn hạ thấp tầm mắt, nhìn cô chằm chằm, từng chữ, từng chữ tàn khốc nói: “Vậy thì em căm ghét triệt để luôn đi.”

Ngược lại trái tim của cô cũng sẽ không dành cho hắn.

Nói xong, lại một lần nữa Cung Âu cúi đầu hôn môi cô, Thời Tiểu Niệm muốn đưa tay đánh hắn, lại bị hắn dễ dàng đè lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.