Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 210: Chương 210: Chương 123: Xử lí sạch sẽ 2




Nhị thiếu gia lần đầu tiên vì một cô gái mà đưa bọn họ từ Anh quốc xa xôi đến.

“Đi rồi.” Ánh mắt Cung Âu ầm trầm nhìn cô.

Cô đột nhiên vội vàng chạy đến chỉ để tìm Đường Nghệ, cô vẫn luôn để ý người bạn học cũ kia như vậy.

“Đi rồi?” Sắc mặt Thời Tiểu Niệm nhất thời càng thêm tái nhợt: “Cái gì mà đi rồi?”

Cô sẽ không đơn thuần đến mức cho rằng Cung Âu chỉ đuổi mẹ con Đường Nghệ đi.

Nếu chỉ đuổi đi, Mộ Thiên Sơ sẽ dễ dàng tìm được họ chứ không nhắn không có tin tức của Đường Nghệ.

“Bọn họ tự từ biệt rồi đi rồi.”

Cung Âu cúi đầu, môi mỏng khẽ mở, hời hợt nói, tiếp tục nghiên cứu kết quả kiểm tra thân thể của cô.

“Không thể nào.” Thời Tiểu Niệm đi tới trước mặt hắn, kích động hỏi: “Cung Âu, anh đã làm gì họ?”

Nhất định là Cung Âu.

“Em đang ở đây chất vấn tôi?”

Ngữ khí Cung Âu trong nháy mắt kém đi, ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen đè nén sự tức giận.

“Anh rốt cuộc đã làm gì họ?” Thời Tiểu Niệm sốt sắng hỏi: “Toàn bộ sự việc đều là tôi nghĩ ra, không liên quan đến mẹ con họ, đặc biệt là đứa bé, anh biết mà.”

Trên thực tế, cô chỉ lo lắng cho Bob.

Đứa bé còn quá nhỏ đã bị người lớn các cô liên lụy vào ván cờ này.

“Tôi không biết.” Cung Âu lạnh lùng nói: “Tôi chỉ biết một người phụ nữ mang theo đứa con còn muốn bò lên giường tôi, thật nực cười.”

Cung Âu hắn là loại người bụng đói ăn quàng như vậy sao?

Thời Tiểu Niệm chọn loại phụ nữ này giúp mình giải vây quả thực chính là trò cười.

“Họ ở đâu? Anh rốt cuộc đã làm gì họ?”

“Đối với loại người này làm gì cũng không quá đáng, mẹ muốn bò lên giường người khác, con cũng là tiểu sắc lang.” Cung Âu xem thường.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, đầu óc cảng thêm đần độn.

“Bob đang ở đâu? Anh đã làm gì đứa bé? Bob ở đâu?”

Thời Tiểu Niệm hỏi, âm thanh như bị xé rách, tim đập cực kì nhanh, cô cố gắng khống chế chính mình không nghĩ tới hướng xấu.

Cô sợ, cô sợ kế hoạch của cô sẽ hại đến một đứa bé nhỏ như vậy.

Ánh mắt Cung Âu u ám nhìn cô, cô đang lo lắng vì người khác, chưa từng vì hắn là lo lắng như vậy.

Trong mắt cô, hắn rốt cuộc là gì?

“Trở về phòng nghỉ ngơi.”

Một lát sau, hắn chậm rãi phun ra bốn chữ.

Hắn muốn khống chế tính tình của mình, cô còn đang bị thương.

“Rốt cuộc họ ở đâu?” Thời Tiểu Niệm kích động hỏi.

“Về phòng nghỉ ngơi.”

Cung Âu chỉ nói bốn chữ này.

Thời Tiểu niệm không nhìn ra manh mối trên mặt hắn, tâm trạng càng thêm lo lắng, đang muốn hỏi tiếp thì truyền đến tiếng bước chân.

Phong Đức từ bên ngoài đi vào, cầm điện thoại trong tay nói chuyện: “Được, các người đem xe đến Thiên Cho cảng, xử lí sạch sẽ, không nên để…”

Nói tới đây, phát hiện bọn họ đều ở phòng khách, Phong Đức liền im bặt cúi thấp đầu.

Xử lí sạch sẽ.

Nghe nói thế, Thời Tiểu Niệm ngây dại cả người, cái gì xử lí sạch sẽ, không nên để, không nên để cô biết?

Sẽ không đâu.

Không thể nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.