Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 211: Chương 211: Chương 124: Anh có thể cho tôi tự do à? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, Cung Âu đứng trước mặt cô, trên người bị ướt mưa làm ướt nhẹp, hắn cúi đầu tức giận trừng mắt cô: “Thời Tiểu Niệm, em vừa mới hạ sốt lại đi tắm mưa?”

Hắn mạnh mẽ kéo cô đến bên cạnh.

Vừa thấy mặt Cung Âu, Thời Tiểu Niệm lại không kìm chế được: “Cung Âu anh có bị điên không? Anh lại giết người.”

Giết người?

Người phụ nữ này nói bậy bạ gì đó?

Cung Âu nhìn cô chằm chằm.

“Là tôi khiến anh tức giận, là tôi nghĩ ra toàn bộ kế hoạch, anh muốn giết cứ giết tôi. Tại sao phải đi hại mẹ con họ?” Thời Tiểu Niệm lớn tiếng nói, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống.

Cô lại hại chết hai mạng người.

Trong mắt Cung Âu lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất, nhìn chằm chằm gương mặt kích động của cô.

Hóa ra cô cho rằng hắn giết hai mẹ con Đường Nghệ, cũng tốt, xem cô sau này còn dám tùy tiện tìm phụ nữ khác cho hắn không.

“Không phải em muốn mượn cô ta để rời xa tôi sao? Tôi muốn em biết, không thể, đời này em không thể rời xa tôi.” Trong mưa to, Cung Âu nhìn cô chằm chằm nói từng chữ từng chữ.

Phong Đức đến gần, đưa một cây dù đen đến.

Cung Âu nhận lấy dù, che trên đỉnh đầu Thời Tiểu Niệm.

“Vậy anh hại tôi là đủ rồi, tại sao phải hại họ?” Cả người Thời Tiểu Niệm hoàn toàn mất khống chế, đôi mắt cô đầy nước mắt: “Anh quá tàn nhẫn, Bob còn nhỏ như vậy, nó mới ba tuổi.”

“Vậy thì sao?”

“Thì sao? Cung Âu, anh căn bản không phải người bình thường, anh có biết không, Bob là con trai của anh.” Thời Tiểu Niệm hô lên.

Dứt lời, một tia chớp phát sáng cả bầu trời.

Sắc mặt Cung Âu lập tức cứng lại: “Em nói gì?”

“Bob là con trai của anh, người bỏ thuốc anh trên chuyến tàu ba năm trước là Đường Nghệ, không phải tôi.” Thời Tiểu Niệm không suy nghĩ được gì nữa, kích động nói ra chân tướng: “Bob là con trai của anh với Đường Nghệ, anh đã giết con trai ruột của mình.”

Tiếng sấm vang lên ầm ầm.

“Ầm!”

Cung Âu nhẹ buông tay, cây dù từ tay hắn rơi xuống, đôi mắt âm u nhìn cô.

Cây dù bị gió thôi lăn đi.

Thời Tiểu Niệm hối hận vô cùng, khóc đến khó tự kiềm chế: “Tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi, tôi không nên liên lụy đến mẹ con họ.”

Phong Đức đứng một bên không nhịn được bước ra: “Thời tiểu thư, cô rốt cuộc đang nói gì vậy? Đường tiểu thư sao lại chết? Họ chỉ bị thiếu gia giam lỏng thôi.”

Giam lỏng?

Nghe thế, Thời Tiểu Niệm sững sờ, kinh ngạc nhìn Phong Đức, vừa nhìn chiếc xe thật xa kia: “Vậy đây là?”

“Đó là do thiếu gia khi nãy đập hư đồ đạc, tôi kêu người đến chở đi.” Phong Đức giải thích.

Thời tiểu thư tưởng họ muốn vứt xác sao?

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người: “Vậy ông nói cái gì không nên bị ai biết, nhìn thấy tôi lại không nói?”

Phong Đức nhìn Cung Âu, dừng một chút mới nói: “Tôi thấy tâm tình Thiếu gia buồn bực, muốn nói để cho bọn họ đi nhanh một chút, đừng nên để Thiếu gia nhìn thấy, đỡ cho Thiếu gia phiền lòng. Tôi nhìn thấy Thiếu gia mới không nói.”

Không phải vì thấy cô sao?

Thời Tiểu Niệm ngây người tại chỗ, thân thể đang bệnh không thể đứng trong mưa, bỗng dưng, cô xoay người chạy tới chiếc xe kia, xốc vải trắng lên.

Bên dưới vải trắng không có xác chết, chỉ có một đống đồ hư.

Cô ở trong màn mưa, ngơ ngác nhìn vệ sĩ: “Vậy anh nói che lại đầu gì chứ?”

“Bên kia đầu, bên này đuôi, là muốn đậy toàn bộ lại, không muốn trong quá trình vận chuyển mảnh vỡ bay ra làm người khác bị thương.” Vệ sĩ một mặt vô tội giải thích.

Hóa ra là đầu xe, không phải đầu người.

Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ đầu, sau đó lui hai bước, tự lẩm bẩm: “Vậy Bob thực sự không có chuyện gì?”

“Đương nhiên không có chuyện gì.” Phong Đức đi tới, ôn hòa nói: “Đường tiểu thư ở công viên quyến rũ Thiếu gia, Thiếu gia rất tức giận, nhưng lại nghĩ rằng cô ấy là bạn bè của cô, nên không làm gì Đường tiểu thư cả.”

Xác định Bob không có chuyện gì, trái tim đang đập loạn của Thời Tiểu Niệm cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Lần này là cô quậy sai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.