“Từ nhỏ mọi chuyện của thiếu gia đã luôn luôn thuận lợi, cho dù trách hiệm mà ngài ấy đang gánh không phải ai cũng có thể hiểu được, xin cô đừng gia tăng thêm sức nặng cho ngài ấy nữa.”
Phong Đức thành tâm thành ý cầu xin cô.
“Tính tình của hắn xấu như vậy, ông còn muốn nói chuyện vì hắn sao?” Thời Tiểu Niệm nhìn một ít lấm tấm bạc trên đầu ông hỏi.
Quản gia chỉ cần làm tròn bổn sự quản gia của mình không phải được rồi sao?
“Trong nhà ở Anh quốc, quản gia không chỉ có một, thường có nội đấu, nhưng tôi lại không thích tranh đấu.” Phong Đức ôn hòa, nói: “Lúc thiếu gia rời khỏi, chỉ mang theo một mình tôi đi, tôi đã nhận định thiếu gia.”
“...”
“Tính tình của thiếu gia không tốt, ngài ấy cũng không muốn như vậy, giống như một người bị bệnh, đau chỗ nào cũng không phải mình muốn, bởi vì cái này không phải mình có thể khống chế.”
Phong Đức làm quá tốt chức trách quản gia, cô không còn cách nảo phản bác.
“Bây giờ thiếu gia đang tự giam mình ở trong phòng, xin cô đi trò chuyện với ngài ấy một chút đi.”
“Để tôi suy nghĩ.”
Vừa nói, Thời Tiểu Niệm vừa đi ra ngoài, một mình đứng dựa vào tường, bên tai còn vang lời nói của Phong Đức lúc nãy ----
“Thời tiểu thư, cô có biết không, đây là lần đầu tiên thiếu gia mời bác sĩ ở Anh quốc tới, lúc trước cho dù là ngài ấy bị bệnh cũng chưa từng mời lần nào.”
“Có thể trong mắt Thời tiểu thư, thiếu gia làm những việc này còn xa xa chưa đủ. Nhưng ở trong mắt tôi, thiếu gia đã vì Thời tiểu thư mà thay đổi rất nhiều.”
“Thiếu gia là đang gánh vác trách nhiệm trên người Đại thiếu gia, giống như việc hoàn thiện hệ thống N.E mà Đại thiếu gia làm chưa xong trở thành đệ nhất thế giới.”
“Nói những chyện này, là tôi hy vọng Thời tiểu thư đừng hiểu lầm cảm tình của thiếu gia đối với cô nữa, có một số việc thật sự là không phải có thể do mình quyết định.”
Không phải có thể do mình quyết định.
Sau khi nói chuyện với Phong đức, cái nhìn của Thời Tiểu Niệm đối với Cung Âu đã thay đổi rất nhiều.
Không biết có phải suy nghĩ trong cô đã thay đổi hay không, cô lại cảm giác được thì ra Cung Âu này cũng có nhân tính, thì ra, hắn cũng không phải là người chỉ biết hưởng phúc.
Nhưng cho dù hắn lại có nhân tính nữa, lại không thể tự mình quyết định nữa, cũng vẫn đi ngược lại với nguyên tắc của cô.
Cô không muốn bị hắn khống chế, cô muốn rời khỏi hắn.
Cung Âu này, muốn thích hắn quá khó khăn, nhưng muốn hận hắn.... cũng không dễ dàng.
“Ai.....”
Thời Tiểu Niệm thở dài suy nghĩ thật lâu, liền đi đến phòng bếp, tùy tiện làm hai món ăn, bỏ vào hai cái dĩa.
Nữ giúp việc bưng dĩa thức ăn đi cùng cô đến phòng sách.
Ngoài cửa phòng sách, Thời Tiểu Niệm cầm thẻ vạn năng kia của Phong Đức mở ra.
“Đích -----”
Cửa đóng chặt bị mở ra.
“Cút ra ngoài! Đừng đến làm phiền tôi!”
Một tiếng rống giận truyền tới, kèm theo một quyển sách ném đến bên cạnh, cách mũi chân cô chỉ có ba cm.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ rụt chân lại, ngước mặt nhìn vào trong.
Dưới bàn đọc sách dài, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, sắc mặt tái xanh, lúc vừa thấy là Thời Tiểu Niệm, đôi mắt đen âm trầm của hắn xẹt qua một tia kinh ngạc, nhanh chóng nhìn về phía chân cô.
Chân của cô không có bị đập trúng.
Lúc này Cung Âu mới dời ánh mắt đi, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
“Tôi muốn nói chuyện với anh một chút.”
Thời Tiểu Niệm mở miệng, giọng nói nhàn nhạt.
“Em còn muốn nói gì nữa, không phải em nói em đã tìm được đứa bé, vậy là em có thể thành công lui về, bảo tôi thả em sao!” Cung Âu lạnh lùng liếc cô.
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa, hơi ngạc nhiên.
Cô chỉ là đang suy nghĩ vấn đề Bob có phải con trai của hắn không, sau hắn lại nghĩ đến cái này?
“Vậy anh sẽ thả tôi sao?”
Thời tiểu Niệm hỏi,
“Nằm mơ đi!” Cung Âu la lớn, từ bàn đọc sách đứng lên, nâng tay quét sạch văn kiện cùng những quyển sách trên bàn rơi đầy đất, trên đó còn có hiệp ước của cô và hắn.
“...”
“Thời Tiểu Niệm, tôi nói cho em biết, trong hiệp ước có viết rõ, là giao ra đứa bé em sinh ra! Rời đi? Đừng hòng nằm mơ!” Cung Âu la lên câu trả lời không nằm trong suy đoán của cô: “Trước không nói con trai của cô gái kia có phải của tôi hay không, cho dù là phải, em cũng không thể vì chuyện này mà định tội của tôi.”
Vừa nói xong, Cung Âu lại đập hết toàn bộ đồ có trên bàn, phát tiết tức giận trong cơ thể.
Định tội của hắn?
Cô định tội của hắn khi nào.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy dĩa thức ăn từ tay nữ giúp việc, một tay cầm, một tay trợ giúp, có chút cố hết sức đi vào.
Cô chưa đi được mấy bước lại bị hắn hét: “Em đứng lại cho tôi, có phải em rất sợ tôi không đập trúng em hay không?”
Thấy hắn đang nổi giận còn không biết tránh ra.
Có có cần phải gấp gáp nhào lên vậy hay không.
“Vậy anh cũng đừng đập.” Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, tiếp tục đi vào trong.
Cung Âu cầm quyển sách trên tay muốn quăng xuống, thấy cô kiên định đi tới như vậy, ráng nhịn cầm quyển sách trở về, cả người giận không kềm chế được: “Em đi ra ngoài!”
Thời Tiểu Niệm đặt thức ăn lên bàn, giải thoát hai tay.
“Ai bảo em làm thức ăn?” Cung Âu nhìn màu sắc thức ăn một cái cũng biết là xuất phát từ tay cô.