Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chuyện của Bob anh tính giải quyết như thế nào?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Phong Đức sẽ đi chứng thật xem nó có phải con trai của tôi hay không, nếu như phải, thì đón về đưa đến Anh quốc.” Cung Âu lạnh lùng nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm trợn tròn mắt.
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán, từ lúc đầu cô cũng đã đoán được là sẽ như vậy.
Thấy cô không nói câu nào, Cung Âu cho là cô đồng tình Đường Nghệ, không khỏi nhíu mày: “Lại đang nghĩ đến người bạn học kia của em sao, sao vậy, sợ tôi chia rẽ hai mẹ con họ? Tôi nói cho em biết, cô ta có gan bỏ thuốc tôi, tôi không giết cô ta là đã nhân từ lắm rồi!”
Nếu không phải còn nghĩ đến cô, anh đã sớm ra tay với mẹ con Đường Nghệ rồi.
“...”
Thời Tiểu Niệm vẫn yên lặng.
“Thời Tiểu Niệm, tốt nhất là em đừng có thánh mẫu, nếu như chuyện em nói là sự thật, vậy năm đó em cũng bị cô ta làm hại!” Cung Âu nhắc nhở cô.
Thời Tiểu Niệm ngước mặt nhìn về phía hắn, sâu trong đôi mắt trong suốt của cô không có một tia ngoài ý muốn nào.
“Xem ra em đã sớm biết rồi.”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô nói, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, tự giễu cười lạnh một tiếng: “Em bị cô ta làm hại, còn muốn cho mẹ con họ đến gần Cung Âu tôi, hưởng vinh hoa phú quý của Cung Âu tôi. Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc em muốn rời khỏi tôi đến mức nào?”
Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc em muốn rời khỏi tôi đến mức nào?
Trong giọng nói tự giễu của hắn lộ ta một tia bi thương không thuộc về loại người như hắn.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, cô biết giờ phút này kế hoạch của cô đã bị hắn nhìn thấu.
“Bởi vì tôi biết, ngoại trừ biện pháp này, vĩnh viễn tôi cũng không thể thoát khỏi anh.” Cô nhỏ giọng thành thực nói.
“Em muốn rời khỏi tôi đến như vậy?”
Cung Âu tức giận hô lên, cảm xúc dao động mãnh liệt.
Muốn.
Rất muốn.
“...” Cô không nói nên lời, cô đã đồng ý với Phong Đức, không kích thích hắn nữa.
Cô lần lượt nghĩ cách, lần lượt thất bại, hắn lại lần lượt bị chọc giận sau đó mất khống chế hành hạ cô.
Kịch tình cứ lặp đi lặp lại, cô chạy trốn cũng mệt mỏi rồi.
“Trừ bỏ tờ giấy chứng nhận kia, tôi có cái gì không thể cho em chứ?” Cung Âu hỏi.
“...”
Thời Tiểu Niệm yên lặng.
Cái cô muốn không phải giấy chứng nhận, mà là tự do,
Cung Âu nhìn về phía thức ăn trên bàn, bỗng nhiên đưa tay ra nắm cằm cô, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn cô, giọng nói trầm thấp mà từ tính: “Như vậy đi, tôi sẽ không xảy ra quan hệ với đối tượng mà tôi sắp kết hôn.”
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
“Cung gia cần người thừa kế danh chánh ngôn thuận, tôi sẽ để cho cô ta thụ tinh nhân tạo.” Cung Âu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt lóe lên một tia ánh sáng: “Như vậy có được không?”
Vì cô, hắn lại lựa chọn nhượng bộ lần nữa, nhượng bộ không hạn cuối.
Đời này hắn chưa từng làm nhiều như vậy vì một người phụ nữ nào cả.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía hắn, nếu như Phong Đức chưa từng nói, nhất định cô sẽ hỏi vậy tại sao còn phải kết hôn.
Nhưng bây giờ cô biết, hắn là vì trách nhiệm, vì phải gánh vác trách nhiệm của anh trai hắn.
Cho nên, bây giờ cô chỉ còn lại khiếp sợ.
Hắn vậy mà sẽ nghĩ đến biện pháp này, cũng chỉ vì không để cho cô rời khỏi hắn, hắn nhốt mình trong phòng chính là để suy nghĩ những chuyện này sao?
Nghĩ đến nghĩ đi.... cũng chỉ vì cô mà thôi?
“Anh không cần phải như vậy....” Cô muốn nói chuyện.
“Thời Tiểu Niệm, lần đầu tiên Cung Âu tôi vì một người phụ nữ mà thỏa hiệp đến bước này, tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy. Không cho phép em từ chối nữa!” Cung Âu cắt đứt lời nói của cô, giọng cực kỳ bá đạo.
“...”
Thời Tiểu Niệm mím môi.
“Còn người phụ nữ Đường Nghệ kia, em không thể tính món nợ này lên đầu tôi được, đứa bé cũng không phải tôi muốn, là do cô ta bỏ thuốc!” Ánh mắt Cung Âu sâu thẳm nhìn cô, từng chữ từng chữ nói: “Tôi chỉ thừa nhận đứa bé mà Thời Tiểu Niệm em sinh ra.”
“...”
Hắn vẫn là chưa bỏ ý nghĩ muốn cô sinh đứa bé.