Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không được, cho dù như vậy cũng không được, tôi và Bob không thể xa nhau được, tôi cầu xin cô, cô nhất định phải giúp tôi.” Đường Nghệ sắp khóc lên, đôi mắt rưng rưng, hai tay nắm thật chặt tay cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn cô, đôi mắt dần dần trở nên hờ hững.
“Tiểu Niệm, tại sao cô lại không nói chuyện?” Đường Nghệ kích động nói: “Cô không giúp tôi vào Cung gia cũng được, vậy tôi dẫn Bob đi có được hay không? Tôi cầu xin cô, Tiểu Niệm, cô giúp tôi một tay, tôi và Bob không thể xa nhau được.”
Có lẽ, chỉ có đối với Bob, Đường Nghệ mới còn một chút cảm tình như vậy.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn cô, cảm tình từng chút từng chút tan vỡ, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Nhưng mà tôi không tìm ra lý do nào để giúp cô cả.”
“Cái gì?”
Đường Nghệ ngẩn ngơ.
“Kế hoạch này vốn là tôi và cô hai bên cùng có lợi ích, tôi cho rằng ít nhất mục tiêu của chúng ta là giống nhau, nhưng giống như Thời Địch nói, dã tâm của Đường Nghệ cô lại dường như lớn vô cùng.” Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nhìn cô một cái, từng câu từng câu chậm rãi nói.
“Cô đang nói cái gì?”
Trên mặt Đường Nghệ tràn đầy vẻ khó hiểu, thanh thuần đến làm cho người ta hài lòng.
“Tôi đã đi công viên xem, trừ núi giả đó ra, còn đến mấy chỗ có thể rời khỏi công viên dễ dàng, trong đó có một nơi ở ngay tại chỗ cô trốn lúc trước, cô không thể nào không thấy được.” Thời Tiểu Niệm nói.
“...”
Đường Nghệ kinh ngạc nhìn cô: “Tôi... tôi thật sự không thấy.”
“Nghe tôi nói hết đi.” Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói: “Hơn nữa, tôi đã cẩn thận kiểm tra chỗ núi giả đó, sau lưng núi giả rất trơn, cho dù là trời trong xanh, leo bằng tay không nhất định sẽ té xuống.”
Thật may, cô không có té mất mạng.
“Tôi thật không biết, chẳng qua là tôi cảm thấy núi giả kia có thể đi thông ra bên ngoài công viên mà thôi.” Đường Nghệ cố gắng giải thích: “Chẳng lẽ tôi sẽ hại cô sao, tôi hại cô thì có ích lợi gì chứ?”
Thời Tiểu Niệm nghe được lời này của cô không khỏi cười lạnh một tiếng, không để ý tới cô, nói tiếp: “Tôi đoán mọi chuyện là như vầy, cô bảo tôi leo lên ngọn núi kia, sau đó trời mưa, cô thấy Cung Âu tìm tôi, cô sợ tôi còn chưa rời đi, sợ tôi bị tìm được, còn cố gắng gửi một tin nhắn cho tôi.”
“...”
Sắc mặt Đường Nghệ tái nhợt, chuyện tin nhắn này cô không thể biện hộ cho mình được.
“Thật may lúc ấy trời mưa, lúc tôi đi xuống còn rất cẩn thận.” Thời Tiểu Niệm nói: “Nếu là ban ngày, thời tiết trong xanh, với tính tình tùy tiện của tôi lúc còn ở đại học, ngược lại sẽ bị té mạnh hơn, có thể là tê liệt nửa thân, cũng có thể là..... chết.”
“...”
“Tôi té mạnh như vậy, không chết cũng tê liệt, như vậy Cung Âu nhất định sẽ ngày càng chê tôi, vậy cô sẽ lấy danh nghĩa bạn bè chăm sóc tôi, lâu ngày sinh tình.” Thời Tiểu Niệm nói: “Tôi nói những chuyện này, cô không có phủ nhận chứ?”
Đây là một kế hoạch không chê vào đâu được, vì trời mưa nên cô không té chết, là biến cố trong kế hoạch này.
Dã tâm của Đường Nghệ, thật là quá lớn.
Khó trách người như Thời Địch, cũng bị Đường Nghệ lừa gạt vơ vét tài sản nhiều năm như vậy.
Đường Nghệ ngẩn ngơ: “Tôi không có, Tiểu Niệm, cô tin tưởng tôi... tôi gửi tin nhắn kia chỉ là vì muốn tìm thêm cơ hội được ở chung một mình với Cung tiên sinh thôi, tôi không biết là sẽ hại cô té xuống núi.”
“Đường Nghệ, tôi chỉ tin tưởng những gì tôi nhìn thấy, tôi sẽ không tin tưởng cô nữa.”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn cô, từ từ rút tay mình ra.
“Tiểu Niệm...”
“Nếu không có chuyện này, có lẽ tôi sẽ nói giúp cô mấy câu trước mặt Cung Âu, nhưng bây giờ, tôi chỉ đồng tình Bob có một người mẹ là cô.” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, từ trên bàn đứng lên, xoay người rời đi.
Thấy cô muốn đi, Đường Nghệ hoàn toàn rối loạn, lập tức nhào về phía cô, quỳ xuống, đưa tay lôi kéo cô: “Tiểu Niệm, tôi thật không có, cô đừng như vậy, cô phải giúp tôi, tôi không thể không có Bob.”
Đây là lần thứ hai Đường Nghệ quỳ xuống trước mặt cô.
Lần đầu tiên, cô thừa nhận có động lòng trắc ẩn, nhưng lần này, cô chỉ cảm thấy dối trá.
Cô rũ mắt lạnh lùng nhìn gương mặt khổ sở kia của Đường Nghệ.
“Tiểu Niệm, không phải cô là con nuôi, bị cha mẹ ruột vứt bỏ, luôn luôn khát vọng có thể có cha mẹ thật yêu thương mình sao? Cô có thể hiểu hơn bất kỳ ai mà không phải sao?” Nước mắt Đường Nghệ như những hạt châu đứt dây, không ngừng rơi xuống: “Cô hẳn là phải biết đứa bé không thể không có mẹ, làm sao cô có thể nhẫn tâm chia rẽ hai mẹ con tôi chứ?”
Đứa bé, không thể không có mẹ.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm.
Thấy vậy, Đường Nghệ cho là có cơ hội, lại vội vàng nói: “Tôi thật sự không phải tham lam cái gì, là cô hiểu lầm tôi, như vậy đi, cô để cho tôi dẫn Bob đi, tôi bảo đảm sẽ không quấy rầy cô và Cung tiên sinh nữa. Tiểu Niệm, tôi cầu xin cô.... có được hay không? Cô nhìn bob đi, nó còn nhỏ như vậy, thân thể lại không tốt...”
Thời Tiểu Niệm nhìn cô.
Trên mặt Đường Nghệ tràn đầy nước mắt, quỳ dưới đất, nhìn cô đầy hy vọng.