Bỗng nhiên, Thời Tiểu Niệm giơ tay trái đang đau của mình ra, từ từ đẩy bàn tay cô đang nắm mình ra.
“...” Tay Đường Nhệ từng chút từng chút bị đẩy ra, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn cô, lạnh lùng mở miệng: “Tại sao tôi phải đáng thương một người suýt chút nữa đã hại chết tôi?”
“Tiểu Niệm...”
“Bob không ở bên cạnh cô là chuyện tốt, ít nhất trong quá trình nó trưởng thành không cần nhìn thấy những gương mặt dối trá đó của cô.” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói.
“Tiểu Niệm, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, cô để cho tôi và Bob đi đi, Tiểu Niệm...” Đường Nghệ lại quỳ xuống đất một lần nữa nói xin lỗi.
Thời Tiểu Niệm cúi người, gương mặt từ từ đưa sát cô, lạnh lùng nói từng chữ từng chữ: “Vào giây phút cô bảo tôi lên núi giả, lại gửi tin nhắn hại tôi té xuống, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay sao?”
“Tiểu Niệm, tôi sai rồi, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ...”
Câu này, Đường Nghệ thừa nhận chuyện mình làm.
“Đủ rồi, Đường Nghệ, cô hại tôi suýt chết, tôi muốn cô mẹ con chia lìa.” Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nói ra khỏi miệng: “Từ nay về sau, chúng ta không thiếu nợ nhau.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi.
Đường Nghệ nhào qua còn muốn nắm tay cô, Thời Tiểu Niệm giơ tay phải lạnh lùng đẩy ra, Đường Nghệ khóc vô cùng thê thảm.
Cung Âu ngồi trong xe bên ngoài nhà gỗ, nhìn gương mặt lạnh lùng của Thời Tiểu Niệm bước ra nhà gỗ trên màn hình máy tính, trên gương mặt anh tuấn nở một nụ cười thỏa mãn.
Cuối cùng cũng không làm cho hắn thất vọng.
Cô không nói phải rời khỏi hắn, hắn an tâm.
Câu cuối cùng nói với Đường Nghệ kia, lợi hại, đủ tuyệt, hắn thích.
“Không hổ là người phụ nữ của Cung Âu tôi.”
Cung Âu cong môi, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo, đưa tay khép máy tính lại, giao cho Phong Đức.
Phong Đức nhìn về phía Cung Âu.
Từ khi thiếu gia biết Thời tiểu thư tới nay, tất cả cảm xúc đều chập chờn vây quanh Thời tiểu thư, lúc trước còn giận muốn đập nhà, bây giờ lại vừa cười vừa nói giống như đứa bé vậy.
Nếu Thời tiểu thư không có nguyên tắc sống như vậy thì tốt rồi....
Phong Đức âm thầm thở dài một hơi.
Thời Tiểu Niệm từ nhà gỗ đi ra, bỗng nhiên Đường Nghệ từ sau lưng cô nhào tới, kích động chạy ra ngoài la lớn: “Bob!”
Bob đang ngồi trên vai một vệ sĩ chơi, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không có một chút biểu tình, rất cứng ngắc.
Nghe được giọng nói, Bob quay đầu lại.
Đường Nghệ muốn xông tới, mấy người vệ sĩ lập tức ngăn cản cô, Đường Nghệ kích động hô to: “Để cho tôi qua, tôi muốn con trai tôi, tôi muốn con trai tôi!”
Cô kêu khàn cả giọng.
Bob ngồi trên vai vệ sĩ, đôi mắt ngây ngốc nhìn cô, hiển nhiên là không hiểu vì sao Đường Nghệ phải khóc.
Cung Âu từ trên xe đi xuống, lạnh lùng nhìn về phía người vệ sĩ đang cõng Bob, ra lệnh: “Mang đi bệnh viện.”
“Đừng mà -----” Đường Nghệ hô to: “Cầu xin ngài, Cung tiên sinh, đừng mang con trai tôi đi, đừng mang nó đi...”
Thời Tiểu Niệm đứng một bên, nhìn về gương mặt tràn đầy nước mắt của Đường Nghệ, trong lòng không thoải mái.
Nhưng rất nhanh, cô loại bỏ suy nghĩ này.
Cô thật sự cho là, Bob lớn lên bên cạnh Đường Nghệ không phải chuyện tốt, rất dễ bị dạy hư.
Bob bị hộ vệ ôm về phía xe, bỗng nhiên giống như cảm ứng được chuyện gì, Bob đưa tay về phía Đường Nghệ, đôi tay nhỏ bé mũm mĩm lắc lắc, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên lên tiếng: “Mẹ...”
Thời Tiểu Niệm giật mình.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được Bob kêu mẹ.
Cô ngơ ngác nhìn về phía Bob, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vô tri.
Lúc đầu, khi cô bị cha mẹ ruột vứt bỏ ở cô nhi viện, gương mặt cũng tràn đầy vô tri như vậy sao?
Giống như có một cây gai trong ngực vậy, Thời Tiểu Niệm rất không thoải mái, bàn tay nắm chặt váy.
Một thân hình cao lớn đứng trước mặt cô, ngăn cản ánh mặt trời mãnh liệt.
Cô ngẩng đầu lên, thấy Cung Âu đứng trước mặt, rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đen thâm thúy: “Vĩnh viễn cũng đừng hoài nghi là mình làm sai.”
Suy nghĩ của khăng khăng cuồng.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, cười khổ một tiếng: “Tôi không phải đồng tình Đường Nghệ, chẳng qua là tôi đang suy nghĩ, nguyên nhân lúc đầu cha mẹ vứt bỏ tôi là gì.”
Là nghèo.
Là bệnh.
Hay là đã có quá nhiều con, quả thật không cần thêm một đứa là cô.
Bàn tay đang siết chặt váy của cô bị Cung Âu nắm kéo lên: “Lên xe, đi.”
Cung Âu kéo cô rời đi, , Đường Nghệ bị mấy người vệ sĩ cản lại, vẫn còn đang gào khản cả giọng, làm người nghe khó mà tiếp nhận.
Cô cùng Cung Âu đều lựa chọn lạnh lùng.
Ngồi lên xe, Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm vào ngực, giọng trầm thấp: “Có muốn tôi đi tra xét thân thế của em hay không?”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu: “Không cần.”
Cho dù là nguyên nhân gì, cô đều đã bị vứt bỏ, điểm này là không thay đổi được.
Cung Âu cúi đầu xuống hôn lên trán cô: “Tôi đã từng nói, Cung Âu tôi chính là nhà của em.”
Sai.
Cung Âu hắn chỉ có thể cho cô thân phận tình nhân mà thôi.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, không lại tranh cãi nữa, lẳng lặng dựa vào ngực Cung Âu: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi bệnh viện, làm xét nghiệm ADN.”
Cung Âu nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm yên lặng, Cung Âu ôm cô, bỗng nhiên lại nói: “Tôi có thể đối phó người phụ nữ Đường Nghệ này không?”
Loại chuyện này, từ trước đến giờ luôn là tự mình hắn quyết định.
Đường Nghệ lại suýt chút nữa hại cô té núi mà chết, chỉ bằng điểm này, cho dù hắn có thiên đao vạn quả Đường Nghệ cũng không đủ.
Nhưng nghe lời nói của cô với Đường Nghệ lúc nãy, cô thật giống như không muốn truy cứu nữa.
Quả nhiên, Thời Tiểu Niệm lắc đầu một cái: “Không cần, cứ như vậy đi.”