Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu mắt nhìn về phía cô, sắc mặt cô không được tốt lắm, có chút tái nhợt, không biết là đang nghĩ gì, hắn thỏa hiệp nói: “Được, tôi không hợp với cô ta, để cô ta tự sinh tự diệt đi.”
“Cảm ơn.”
“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, muốn cảm ơn đừng dùng lời nói.”
Cung Âu cúi đầu hôn cô, không cho cô nói nữa, nụ hôn này không cuồng nhiệt, có thể coi là nụ hôn dịu dàng hiếm có nhất.
Hắn chỉ ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô nhẹ nhàng mút, tựa như động viên, lại tựa như hôn cô từng chút từng chút, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt cô, chậm rãi vuốt ve.
Làn da của cô nhẵn nhụi như tơ lụa, hắn rất thích.
“…”
Tâm tình Thời Tiểu Niệm không tốt, vẫn hạ thấp tầm mắt, tùy ý cho hắn hôn.
Cung Âu nhìn cô không phối hợp cũng không từ chối, hôn môi cô hồi lâu, hắn buông đôi môi cô ra, đổi thành ôm lấy cô.
Xe chạy trên đường lớn, Thời Tiểu Niệm nâng mắt nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy cảnh bên ngoài là một công viên trò chơi.
Cô nhịn không được hỏi: “Nơi này cách bệnh viện đa khoa bao xa?”
“Không xa lắm.”
Phong Đức ngồi ở ghế lái phụ trả lời.
“Tôi có thể xuống đó một chút không?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu nhìn theo ánh mắt của cô, con ngươi đen sâu hơn, cánh tay đang ôm cô trở nên căng thẳng.
Thời Tiểu Niệm hiểu ý hắn, cười khổ một tiếng, nói: “Quên đi, xem như tôi chưa nói gì.”
Hắn đi đâu, cô phải theo đó.
Hắn sẽ không cho cô tùy tiện rời khỏi xe.
“Dừng xe.”
Âm thanh trầm thấp đầy hấp dẫn vang lên trên đỉnh đầu cô.
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, Cung Âu buông cô ra.
Đôi mắt đen của Cung Âu dừng lại trên mặt cô, môi mỏng hơi nhếch lên, nói: “Tôi cho phép em xuống, không nên đi lung tung, làm xong mọi chuyện tôi sẽ đến tìm em.”
“Anh cho tôi đi?”
Thời Tiểu Niệm bất ngờ.
“Mau xuống đi.” Cung Âu nói, giọng nói cứng rắn: “Em mà không xuống, tôi sẽ hối hận.”
Hắn cố gắng nhìn cô thêm một chút.
Nếu không phải hắn nhìn thấy vì chuyện kết hôn mà cô quá mẫn cảm, từ lúc đi ra từ nhà gỗ, cô đã hồn bay phách lạc, hắn sẽ không đồng ý với cô.
“Cảm ơn.”
Thời Tiểu Niệm khẽ nói rồi dùng tay phải đẩy cửa ra bước xuống xe.
Còn chưa bước xuống, tay cô đã bị người phía sau nắm lại.
“Em lại nói cảm ơn.” Cung Âu bá đạo nói.
Cô bị hắn kéo vào lòng, Cung Âu liền cúi đầu hôn cô, nụ hôn triền miên trằn trọc, cuồng nhiệt, thưởng thức đôi môi trong veo của cô.
Một lúc sau, Cung Âu mới buông cô ra, nhìn cô chằm chằm nói: “Nhanh xuống đi. Buổi tối tôi sẽ mua một ít thức ăn cho em.”
Tâm trạng cô không tốt, hắn sẽ làm cho tâm trạng cô tốt hơn.
“…”
Thời Tiểu Niệm không có hứng thú đối với thức ăn, cô không nói gì, gật đầu, một mình bước xuống xe.
Cung Âu chăm chú nhìn bóng lưng của cô, nhìn kĩ cô bước qua đường lớn, rồi nhìn cho đến khi cô đã an toàn ở bên kia đường, mới nói: “Nhớ kỹ đoạn đường này, lái xe đi.”
Phong Đức ngồi ở ghế lái phụ nhịn không được nói: “Thiếu gia đối với Thời tiểu thư thật tốt.”
Thiếu gia lại có thể sẵn sàng thả người như vậy.
Thời gian thiếu gia ở cùng với Thời tiểu thư đã làm cho thiếu gia có chút thay đổi.
“Để cho cô ấy đi nhìn giám định ADN là không công bằng đối với cô ấy.”
Cung Âu trầm thấp nói.
Chỉ sợ hắn cùng với Đường Nghệ thật sự có một vở kịch hoang đường kia, hắn không quan tâm nhưng nếu để Thời Tiểu Niệm nhìn thấy giấy chứng nhận ADN, hắn sợ tâm trạng cô sẽ tệ hơn nữa.
“Thiếu gia suy nghĩ thật chu toàn.” Phong Đức mỉm cười nói.
Ông rất hi vọng, Thời Tiểu Niệm có thể chiếu cố thiếu gia, để thiếu gia có thể thay đổi tốt hơn.
Thời Tiểu Niệm đi về phía bên kia đường, đưa tay sờ túi của mình, cô không mang theo điện thoại di động, nó còn đang ở trên xe.
Quên đi.
Không có điện thoại cũng tốt, có thể yên tĩnh một lúc.
Cô đi tới công viên trò chơi ở phía trước rồi dừng lại, nhìn thấy cái bảng hiệu cũ nát.
Thật giống với công viên ngày trước cô đã từng chơi với Mộ Thiên Sơ, lúc ấy thật sự rất vui.
Lúc ấy, cho dù cô có chút ghen tị với em gái, đau lòng vì bố mẹ nuôi không để ý tới cô, nhưng lúc đó còn nhỏ, không nghĩ nhiều như vậy, vẫn cảm thấy được đi chơi rất vui vẻ, rất hài lòng.
Vừa nhìn thấy công viên trò chơi này, cô liền muốn vào.
Cô từng bước từng bước đi vào, bên trong công viên trò chơi trống rỗng, không có ai cả.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục đi vào, chỉ thấy ở bên trong đang làm mới lại, màu sắc sáng rỡ, giống y như năm đó.
Nơi này không phải là bị Mộ Thiên Sơ cải tạo thành nơi bán đồ sao, tại sao lại như vậy?