Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 220: Chương 220: Chương 128: Muốn cảm ơn thì đừng dùng lời nói 2




Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, càng đi vào bên trong lại càng giống như trở về thời gian vui vẻ trước đây, đưa cô trở về tuổi niên thiếu không buồn không lo.

Cô đi tới cầu trượt năm màu ở phía trước, ngón tay lướt qua mép trượt, lề trượt.

Thời Tiểu Niệm ngồi phía dưới cầu trượt, người lùi lại phía sau, ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt cô, làm cô nhắm mắt lại.

Cô lẳng lặng dựa vào thang trượt màu đỏ.

Nếu như được trở về nơi đã làm ta vui vẻ, liệu ta cũng sẽ vui?

Thật giống, không khác một chút.

Dù sao lúc ấy cô còn nhỏ, Mộ Thiên Sơ không bị mất trí nhớ, cô cũng không bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, không bị em gái và bạn học tốt hãm hãi, lại càng không gặp gỡ người đàn ông bị bệnh cố chấp Cung Âu kia.

Tại sao khi một người lớn lên, buồn phiền lại gấp mấy lần so với tuổi tác.

Cô nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy bên ngoài tối lại.

Thời Tiểu Niệm mở mắt, liền thấy một gương mặt trong nắng, Mộ Thiên Sơ mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu cùng với quần dài đang đứng trước mặt cô, thấy cô mở mắt, trên mặt đầy vẻ dịu dàng.

Anh nở nụ cười, cho dù ngược ánh sáng, cũng cảm thấy ấm áp.

“Tại sao anh lại ở đây?”

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn anh, ngồi lên từ thang trượt.

“Trùng hợp thôi.” Mộ Thiên Sơ nói: “ Không nghĩ rằng em sẽ phát hiện nơi bí mật này nhanh như vậy.”

“Bí mật?”

Thời Tiểu Niệm choáng váng, bỗng nhiên hiểu được, nhìn công viên đang được sửa lại nói:

“Không phải nơi này trở thành xưởng sản xuất rồi sao?”

Tại sao lại vẫn còn là công viên trò chơi, lại còn được sửa chữa mới lại.

“Anh gạt em đó.” Mộ Thiên Sơ đứng ở trước mặt cô nửa ngồi nửa quỳ xuống, đôi mắt dài hẹp cưng chiều dừng ở khuôn mặt cô: “Thật ra ngay từ đầu khi anh mua lại khu này đã không có ý định để xây nhà xưởng.”

“Vậy…”

“Anh muốn sửa chữa mới lại nơi này, làm cho nó trở thành công viên của mười năm trước.” Mộ Thiên Sơ vỗ vỗ đầu cô: “Sau đó sẽ mời chủ nhân của nơi này là em đến.”

Thì ra là như vậy.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn xung quanh, phải, giống y hệt như trước đây.

“Có điều anh không nghĩ đến, anh còn chưa nói, em đã phát hiện ra. Hiện tại định cho bất ngờ làm em vui cũng không còn.” Mộ Thiên Sơ nhún nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói,ánh mắt lại rơi vào trên cánh tay trái của cô.

Cánh tay trái của cô bị băng bó.

Lông mày Mộ Thiên Sơ nhíu lại.

“Không đâu, em cảm thấy rất vui.” Thời Tiểu Niệm cười nói, nhận ra được tầm mắt của anh, cô giật giật ngón tay, nói: “Không sao, vết thương nhỏ thôi, anh xem, còn có thể cử động.”

Chỉ có ngón tay cử động được mà thôi.

Mộ Thiên Sơ nhìn nụ cười của cô, không hỏi cô đau không, chỉ hỏi một câu: “Có phải là không hài lòng không?”

“Ừ.”

Thời Tiểu Niệm choáng váng.

“Trước đây, lúc em không vui, trừ khi lôi kéo em đi tìm nơi để vẽ, thì em sẽ đuổi theo anh hỏi, Thiên Sơ, khi nào chúng ta đi chơi công viên trò chơi vậy?” Mộ Thiên Sơ cười nói.

Những chuyện liên quan tới cô, sau khi nhớ lại anh đều nhớ rất rõ.

“…”

Có sao?

Cô đã quên, hóa ra tâm trạng cô kém đều đi đến đây là bởi vì nguyên nhân này.

Là bởi vì cô không vui, muốn giải tỏa tâm trạng.

“Đến đây, leo lên.” Mộ Thiên Sơ từ trên cỏ đứng lên, kéo cô từ thang trượt lên.

“Để làm cái gì?”

“Tuy rằng nơi này vẫn chưa sửa lại hoàn toàn nhưng có một số trò chơi đã chơi được, anh dẫn em đi chơi.” Mộ Thiên Sơ lôi kéo cô đi, tầm mắt nhìn lên bên trên thang trượt, nói: “ Bắt đầu từ đây đi.”

Chơi ở công viên trò chơi sao?

Thời Tiểu Niệm vội vã từ chối: “Đừng, đừng, đây là nơi những đứa trẻ chơi.”

Nào có người trưởng thành nào còn chơi trượt cầu trượt nữa.

“Yên tâm, anh đã hỏi người chuyện nghiệp rồi, người trưởng thành có thể chơi đó.” Mộ Thiên Sơ đẩy cô về phía cầu trượt nói: “ Đi lên, nhanh lên một chút.”

“Không muốn.”

Thời Tiểu Niệm từ chối.

“Trước đây anh không nhìn thấy em chơi, lần này, em nghe theo anh có được không?” Mộ Thiên Sơ hỏi, ánh mắt cưng chiều nhìn cô.

Đã nói đến nước này, Thời Tiểu Niệm cũng không cự tuyệt nữa, một tay nắm chặt vòng bảo vệ trên cầu trượt, đi lên phía trên.

“Chú ý cái tay.”

Mộ Thiên Sơ ở phía sau lưng cô nói, nhắc nhở cô.

“Được.” Thời Tiểu Niệm đi lên, từ trên cao trượt xuống, cả người nhanh chóng lao xuống, cả người giống như xe không phanh.

Phía trước ùa tới gió mát thật thoải mái.

Lý trí lập tức ùa vào đầu.

“Tiểu Niệm hình như anh không dám chơi trò này.” Sau khi cô trượt xuống chợt nghe Mộ Thiên Sơ ở sau lưng cô nói.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Thiên Sơ đang đứng chỗ cao nhất, cả người hết sức tao nhã, đôi mắt hẹp dài nhìn trái nhìn phải, trong mắt có một chút sợ hãi.

“Không thể nào, anh không dám chơi trò này sao? Nhanh xuống đi, đừng náo loạn nữa.” Thời Tiểu Niệm bật cười.

Đó là trò ngay cả đứa bé ba tuổi cũng chơi.

Mộ Thiên Sơ nhìn hồi lâu vẫn không trượt xuống, anh nhìn dưới thảm cô, dịu dàng nói: “Tiểu Niệm, em tới đẩy anh đi.”

“…”

“hình như trước kia anh không nhìn thấy, là em đẩy anh thì anh dám trượt.” Mộ thiên Sơ nói, khuôn mặt dưới ánh mặt trời càng thêm tuấn tú.

Thời Tiểu Niệm sợ run lên, rất nhanh hiểu được anh muốn quay trở lại lúc trước, là muốn cùng cô tìm lại niềm vui.

Cô cười cười, từ cầu thang đi lên, ngồi xuống cạnh anh: “Em đẩy đây.”

“Được.” Mộ Thiên Sơ nhắm mắt lại, đôi môi nhếch lên vòng cung.

“3,2,1…”

Thời Tiểu Niệm đếm ngược, dùng sức đẩy Mộ Thiên Sơ.

Mộ Thiên Sơ nhắm hai mắt trượt xuống, Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng anh, hai người giống như quay lại thời còn nhỏ.

Chơi mấy trò chơi, Mộ Thiên Sơ cố gắng tham gia, Thời Tiểu Niệm đắm chìm trong kí ức và hiện tại giống như đang mơ, chơi không biết trời đất gì.

“Tiểu Niệm, có nhớ không, trước kia ở công viên trò chơi em có bện cho anh một chiếc vòng cỏ, đến nay anh vẫn mang trên tay.”

“À, thật ra em không dám nói với anh sau khi bện xong em mới biết mấy cây cỏ đó bị chó đái qua, trách không được lại ướt như vậy, em muốn lấy thối trị thối liền… tặng cho anh.”

“Lúc trước anh nói thối em còn nói là nước hoa phun lên.”

‘Ha ha, năm đó nhìn anh tin tưởng như vậy, bộ dáng không hề nghi ngờ vui muốn chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.