Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Được rồi, hóa ra vẫn bị em chê cười, em đừng chạy, anh muốn đánh em.”
“Thiên Sơ, Thiên Sơ, mau đến xem cái chuồng chó này, anh có ấn tượng gì không?”
“Không có.”
“Ban đầu em lừa anh chơi trò chơi, cho anh chui qua cái chuồng cho này đến mấy lần kìa.”
“Thời Tiểu Niệm, em được lắm, em nói mau, năm đó thừa dịp anh mất trí nhớ, em đã lừa anh bao nhiêu chuyện.”
“Một, hai, ba, tám, chín, mười, ôi chao, đếm không hết.”
“Em thật sự muốn ăn đòn, còn dám chạy, em đứng lại.”
Hai người ở công viên trò chơi chơi không còn biết trời đất, giống như trở lại lúc hai người còn là thiếu niên, đã chơi liền quên hết mọi việc buồn phiền.”
Ở một nơi khác, bệnh viện đa khoa.
Cung Âu đứng ở hành lang bên trong bệnh viện, hai tay hắn đút trong túi quần, đôi mắt nham hiểm nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Vệ sĩ ôm đứa bé đứng một bên, không có mẹ nên Bob khóc lên, khóc đến mức thanh âm trở nên khàn khàn.
Cung Âu nhìn đứa nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Cung Âu đi tới trước mặt Bob, một đôi mắt đen ra sức nhìn chằm chằm đứa trẻ, muốn tìm xem trên gương mặt đứa nhỏ đó có chút gì giống mình không.
Bob bị hắn hù dọa, nhỏ giọng khóc nức nở, không dám lớn tiếng khóc thét.
Cung Âu trừng mắt nhìn bé, trừng nửa ngày, tiện tay nắm lấy một tên vệ sĩ, lạnh giọng hỏi hắn: “Đứa nhỏ này và ta có giống nhau không?”
“Sao?”
Giấy giám định còn chưa có, vệ sĩ đâu giám trả lời.
Cút ngay.”
Cung Âu buồn bực đẩy vệ sĩ ra, hạ tầm mắt trừng đứa bé này, càng trừng lại càng buồn bực, hắn không tìm được một điểm để có cảm tình với đứa nhỏ này.
“Dẫn đi.”
Cung Âu lạnh giọng ra lệnh.
“Vâng, Cung tiên sinh.”
Vệ sĩ ôm đứa nhỏ đi xuống, không bị Cung Âu trừng mắt nữa, đứa nhỏ lớn tiếng khóc lên.
Cung Âu nghe được lại càng không có cảm tình, nắm tay đấm một phát tàn nhẫn vào mặt tường lạnh lẽo.
Chẳng lẽ đúng như Tiểu Niệm nói, hắn khó chịu đến vậy sao, tại sao đối với đứa nhỏ của mình mà hắn cũng không tìm được một điểm nào hợp mắt cả.
Tại sao đứa nhỏ đầu tiên của hắn không phải là do Tiểu Niệm sinh ra.
“Thiếu gia, có muốn tôi đi tìm hiểu chuyện của ba năm trước không?” Phong Đức đi tới bên cạnh hắn hỏi.
Theo quy củ, việc trên chuyến tàu ba năm trước có chuyển biến mới, nên muốn điều tra mọi việc lại một lần nữa cho rõ ràng.
“Không cần.”
Cung Âu đưa ra một đáp án không nằm trong dự liệu của Phong Đức.
“Không cần?” Phong Đức ngạc nhiên, nói: “Thiếu gia, tôi có thể hỏi tại sao không?”
Đây không phải là tác phong làm việc của thiếu gia.
Cung Âu lạnh lùng liếc hắn một cái, thân thể dựa vào bên tường, đôi mắt đen lạnh lẽo, rất lâu sau, môi của hắn mới hé mở nói: “Ta tin tưởng Thời Tiểu Niệm.”
“Cái gì?”
“Cô ấy nói những điều không dễ nghe nhưng đều là sự thật.” Cung Âu nói một cách lạnh lùng, lời nói vừa thốt ra càng có thêm một tia yếu kém cùng bất đắc dĩ.
Thời Tiểu Niệm nói những điều không dễ nghe nhất định sẽ chính xác.
Điểm ấy không cần điều tra lại nữa.
Hắn tin tưởng cô.
Phong Đức khó tin nhìn Cung Âu, loại tính cách của thiếu gia lại có thể hoàn toàn tin tưởng một người khác.
Chuyện này quả thật rất khó tin, nhưng nó lại diễn ra.
Nếu như báo cáo về Cung gia, già trẻ trong Cung gia sẽ không một ai tin tưởng chuyện này, từ trước đến nay, thiếu gia chỉ tin tưởng chính hắn.
Phong Đức suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Thiếu gia, người có nghĩ đứa bé đó là con của ngài không?”
“Đứa trẻ kia không hợp mắt tôi.” Cung Âu thẳng thắn dứt khoát, tâm trạng có chút buồn bực tựa vào ghế dài ngồi xuống, mười ngón tay đan xen nhau đặt lên đùi.
“…”
Phong Đức yên lặng, thiếu gia thấy ngứa mắt nhiều người lắm, việc này rất bình thường.
Bỗng nhiên Cung Âu lại nói: “Nếu như Thời Tiểu Niệm sinh đứa nhỏ cho tôi, nhất định ta sẽ cảm thấy rất yêu thích đứa nhỏ đó.”
Cho dù xấu thì hắn cũng sẽ yêu thích.
Chỉ cần là đứa nhỏ do Thời Tiểu Niệm sinh ra.
“…”
Phong Đức bình tĩnh đứng một bên, nhẹ nhàng hít một hơi.
Nhìn theo tình hình này, nếu không phải Thời tiểu thư sinh thì bất kì đứa nhỏ nào cũng không vừa mắt thiếu gia, nhưng Thời tiểu thư là người có nguyên tắc cứng rắn như vậy, hai người sẽ không thể cùng nhau.
“Đúng rồi.” Cung Âu chợt nhớ lại một chuyện, ngước mắt lên ra lệnh cho Phong Đức:
“Ông nói cho tôi biết, cái người muốn thông gia kia tên gì?”
“Là Mona tiểu thư, thiếu gia.”
Phong Đức nhắc nhở hắn.