Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 223: Chương 223: Chương 130: Học theo Tiểu Niệm nhà hắn một chút 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cung Âu mím môi, bỗng nhiên dời tầm mắt nhìn về phía Phong Đức, đôi mắt đen thâm thúy nói: “ Phong Đức. “

“Thiếu gia có dặn dò gì ạ?“. Phong Đức cố gắng lên tinh thần nói.

“Người phụ nữ của tôi rất xinh đẹp có đúng không? “

Cung Âu hỏi, tiếng nói từ tính gợi cảm, trong mắt tràn đầy sự đắc ý.

“Sao?”

“Sắp tới nhớ ăn nhiều rau một chút, lão già ông ngày càng có nhiều nếp nhăn rồi, nên học theo Tiểu Niệm nhà tôi một chút, ăn thức ăn nhiều rau đi.” Cung Âu đánh giá ông từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn vào mấy loại thức ăn mà trẻ em hay ăn.

“Vâng.”

Phong Đức phiền muộn nói, sau đó sờ sờ mặt mình, ông có già lắm đâu,

nếp nhăn cũng không nhiều.

Thiếu gia ghét bỏ ông ngày càng lớn tuổi hơn sao.

Lẽ nào thiếu gia muốn ông đi kéo da.

Đi qua khu rau củ, Cung Âu lại đi đến khu bán đồ ăn vặt, lấy một túi đồ ăn vặt ném vào trong giỏ hàng.

Bỗng nhiên Cung Âu thấy một cái bình trên kệ, trên bình là hình ảnh một bé gái, mái tóc dài tết lại, bên trong có tất cả là 7 viên kẹo mang 7 sắc màu khác nhau.

Ngón tay thon dài của Cung Âu cầm lên một bình, đầu ngón tay vuốt lên người đứa bé, khóe môi nhếch lên

Đứa bé này cười trông khá ngốc, Tiểu Niệm của hắn không giống như vậy, bề ngoài thì thanh thuần, hai mắt trong suốt, trong người lại lộ ra một loại cảm giác không bao giờ phản bội dù bất cứ việc gì.

“Cười ngốc cũng là một điểm tốt.”

Ngoại trừ những lúc giả vờ ngụy trang, bình thường khóe môi cô đều mang theo cảm giác có tâm sự nặng nề.

Không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cung Âu nhìn chằm chằm vào hình đứa bé lầm bầm lầu bầu.

Phong Đức đứng phía sau hắn, chỉ thấy Cung Âu duỗi tay dài ra ôm lấy một đống bình có hình bé gái ném vào xe mua sắm.

Làm như vậy còn chưa hài lòng, Cung Âu quay đầu lại nhìn nhìn về phía Phong Đức nói: “ Phong Đức. “

“Thiếu gia có điều gì cần dặn dò ạ.”

“ Đi thu mua công ty sản xuất ra cái bình này, sau đó đổi tên lại rồi tung ra thị trường.” Cung Âu nói, trong giọng nói lộ ra sự ngông cuồng tự cao tự đại.

Phong Đức nghi ngờ nhìn Cung Âu, thiếu gia còn nghĩ ra cái gì nữa vậy.

“Thiếu gia muốn đổi thành tên gì ạ?”

Phong Đức hỏi.

Nên đổi thành cái gì?

Bước chân của Cung Âu dừng lại, con ngươi đen lại càng thêm sâu sắc, hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng ra nói: “Niệm Niệm, gọi là Niệm Niệm đi.”

Hóa ra lại là vì Thời tiểu thư.

“Vâng, thiếu gia. “.Phong Đức cúi đầu đáp.

“Đúng rồi. Nói với họ đẩy nhanh tốc độ khai thác kia lên, ít nhất cũng phải hoàn thành 60% cho tôi.” Cung Âu trầm giọng nói.

“Vâng, thưa thiếu gia. “ Phong Đức cúi đầu nói.

Cung Âu gật đầu, bước chân về phía trước, bỗng nhiên thấy một cái gối ôm Điền Viên, lập tức dừng lại. “Phong Đức, như thế này không giống với Tiểu Niệm. “

“...”

Phong Đức im lặng.

Thời tiểu thư chỉ khá thích phong cách của Điền Viên mà thôi, làm sao có thể giống như đúc được.

Chờ đến lúc Cung Âu từ siêu thị đi ra, Phong Đức nhìn điện thoại di động của mình vang lên, trên đó đã có 15 sản phẩm .

Những sản phẩm của công ty nào này đều giống sở thích của Thời Tiểu Niệm, Cung Âu đều thu mua lại, đổi tên toàn bộ rồi tung ra thị trường.

Nếu không phải đổi tên thành Niệm Niệm, thì là “không quên” hoặc “nhớ mãi không quên “.

Ngược lại chính là vì Thời tiểu thư.

Phong Đức sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên ông thấy rõ dáng vẻ của người đang yêu.

“Chờ đến khi tay của Tiểu Niệm khỏi hẳn, tôi sẽ dẫn cô ấy đi biển chơi.”

Cung Âu vừa đi vừa nói.

“Vâng, thiếu gia.”

Vậy là có một sự an bài để chuẩn bị đi chơi.

Cung Âu mím môi, bỗng nhiên nhìn về phía Phong Đức, nói: “Đi kiểm tra xem ở đâu có khung cảnh lãng mạn, ngày mai tôi sẽ đưa Tiểu Niệm đi chơi. “

Tay của cô đang bị thương, chỉ có thể đi xem phong cảnh.

Nghe vậy, Phong Đức không nhịn được nói: “Thiếu gia, đã mấy ngày rồi ngài không tới công ty, còn một số văn kiện cần ngài kí.”

“Buổi tối đưa đến cho tôi.” Buổi tối hắn có thể nhân lúc Tiểu Niệm ngủ mà làm việc.

“Vậy còn có cuộc họp.”

“Lùi toàn bộ lại.”

Cung Âu quả quyết đưa ra quyết định, Tiểu Niệm bị thương, tâm trạng vốn không tốt, hắn là người đàn ông của cô, đương nhiên hắn phải ở bên cạnh cô.

Lúc ngồi vào xe, sắc trời bên ngoài đã tối.

Cung Âu nhìn về phía Phong Đức, nói: “Trở về ông dạy tôi nấu ăn “

“Cái gì?” Phong Đức nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, khuôn mặt kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.