Cô không thể rời khỏi Cung Âu, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của Cung Âu.
“Cho anh một lí do, chỉ cần không phải em đã yêu Cung Âu, cái khác anh đều có thể chấp nhận.” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ngữ khí mang theo chút bướng bỉnh của trẻ con.”Ở lại bên cạnh anh, mặc kệ Cung Âu có thủ đoạn gì, em ở đây, bên cạnh anh là tốt rồi.”
Hắn nên vì cô mà đứng ra tranh đấu với Cung Âu.
Không được, không thể.
Vì để trở lại là Mộ Thiên Sơ trước đây, hắn đã tổn thất rất nhiều, nếu bây giờ vì cô lại đối đầu Cung Âu, không được, tuyệt đối không được.
Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, gương mặt kiên định.
“Thiên Sơ, không đáng đâu!” Giọng nói của cô vang lên, “Em rất ngốc, ngoại trừ vẽ vời thì cái gì cũng không làm được, không có quan hệ, không có tiền đồ, em không đáng để anh trả giá nhiều như vậy. Sau khi Thời Địch rời khỏi, anh nên bắt đầu lại từ đầu, anh phải làm tập đoàn Mộ thị phát triển lớn hơn, đó mới là bầu trời của anh.”
Cô chỉ là chướng ngại vật, sẽ ngăn cản anh bay về phía bầu trời của mình, thậm chí sẽ làm chướng ngại vật trên con đường của anh.
“Anh không muốn bầu trời.” Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói, “Có đáng giá hay không chỉ cần anh biết là được rồi.”
“Nhưng em không muốn làm chướng ngại vật của anh.”
Cô nói, khóe môi mang theo nụ cười nhưng ánh mắt lại ẩm ướt.
Hắn cố chấp, cô cũng không nhượng bộ.
Thời Tiểu Niệm nói xong ép không cho nước mắt rớt xuống, xoay người rời đi.
“Lúc trước, là ai đã từng nói sẽ vĩnh viễn không rời khỏi anh?”
Giọng nói của Mộ Thiên Sơ vang lên trong bóng đêm: “Tiểu Niệm, em vẫn sẽ chăm sóc anh, chỉ cần anh không rời khỏi em. Đây là điều mà khi em 13 tuổi đã nói với anh có đúng hay không? Đáp án của anh chưa bao giờ thay đổi cả.”
Nghe hắn nói như thế, bước chân Thời Tiểu Niệm dừng lại, đứng bất động tại chỗ, nước mắt ngăn lại không được, chảy xuống khuôn mặt.
Cô và Mộ Thiên Sơ đã từng có rất nhiều lời hẹn ước với nhau.
“Được, anh sẽ không rời xa em.” Mộ Thiên Sơ một bước một bước đi sau lưng của cô, nói lại đáp án đã nói lúc còn trẻ.
“...”
“Tiểu Niệm, sau đó anh sẽ cưới em, chúng ta sẽ thành người một nhà.”
“...”
“Tiểu Niệm, trên thế giới này những người thân nhất đều vứt bỏ chúng ta, không sao, chúng ta nương tựa vào nhau, chúng ta sẽ thành người nhà.” Mộ Thiên Sơ vừa nói vừa đi về phía cô.
Mỗi một câu, đều là năm đó hắn nói cho cô nghe.
Hắn đi về phía cô, bàn tay chậm rãi giơ lên nắm lấy tay cô, kéo cô xoay người lại.
Đứng dưới ngọn đèn sáng, nước mắt của cô rơi đầy mặt, khóc không ra tiếng.
“Em còn nhớ những câu nói này có đúng không?” Hai tay Mộ Thiên Sơ nâng khuôn mặt của cô lên, đau lòng lau đi nước mắt trên mặt cô, “Em vẫn nhớ thì làm sao có thể chấm dứt ở đây?”
“Thiên Sơ, em...”
“Chúng ta không thành người một nhà, sẽ không được chấm dứt ở đây.”
Mộ Thiên Sơ cắt ngang lời của cô, một gương mặt đẹp trai bị ánh đèn chiếu lên dát lên một tầng ánh sáng mờ ảo.
Không được chấm dứt ở đây.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, “Quên hết đi, Thiên Sơ, em không làm được.”
Vì để thoát khỏi Cung Âu, cô đã nghĩ tới rất nhiều rất nhiều biện pháp.
Cuối cùng, kết quả đều thất bại.
Cô không thể nghĩ ra được biện pháp nào nữa .
“Không khóc, Tiểu Niệm.” Hắn nhẹ nhàng gọi tên của cô, đầu ngón tay lại lau đi nước mắt trên mặt cô, “Không sao, em không làm được thì để anh làm, giao cho anh có được hay không?”
“Em không muốn anh vì em mà đấu với Cung Âu. Thật sự không đáng đâu.”
Cô không dám tưởng tượng một khi Mộ Thiên Sơ đối đầu với Cung Âu thì sẽ có hậu quả ra sao.
Cô không muốn để cho Mộ Thiên Sơ vì cô có bất kì tổn hại nào.
“Vì em, táng gia bại sản đều đáng giá.” Mộ Thiên Sơ yên lặng nhìn cô, giọng nói êm dịu, nhưng đặc biệt kiên trì.
“...”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.
“Anh có thể không có tập đoàn Mộ thị, anh có thể lưu lạc đầu đường, nhưng anh không thể không có em.” Mộ Thiên Sơ tiếp tục dùng giọng nói nhẹ nhàng làm lay động trái tim của cô.
Thời Tiểu Niệm nghe xong cảm thấy vô cùng kinh ngạc, “Em không tốt như vậy.”
Cô không biết thì ra ở trong lòng Mộ Thiên Sơ, cô lại quan trọng như vậy.
“Em không cần tốt cũng được.” Hắn nhìn chăm chú vào mắt cô, từng chữ từng chữ nói, “Nhớ tới khi anh vừa đến nhà em, là một ngày đầy tuyết, lúc đó anh ngã vào tuyết, lạnh đến mức anh cảm giác mình sắp chết rồi.”
“...”
“Trước khi anh mất đi ý thức, là em kéo tay của anh, tay của em rất ấm áp.” Mộ Thiên Sơ nhẹ giọng nói, “Vào lúc ấy, anh liền thích em, anh tự nói với mình, bàn tay này anh nhất định phải nắm chặt lấy.”
Bởi vì ngoại trừ bàn tay này, hắn không thể bắt được cái gì khác.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.
“Tiểu Niệm, em là cọng cỏ cứu mạng của anh.” Mộ Thiên Sơ cười cợt, trong đôi mắt hẹp dài đang lóe lên một tia sáng, “Đừng nói chấm dứt ở đây, giống như đẩy anh vào trong tuyết lần nữa vậy.”
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn kinh ngạc không kềm chế được, không biết nên nói cái gì, chỉ lầm bầm lặp lại, “Em thật sự không tốt như vậy, thật sự không.”
“Đừng tiếp tục trở lại bên người Cung Âu, đi theo anh có được hay không?”
Mộ Thiên Sơ hỏi cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ngây ra đó, không biết nên có phản ứng gì.
Lần này Mộ Thiên Sơ gặp lại cô, liền lôi kéo tay cô rời đi.
Cô mà đi lần này, sẽ kéo đem Mộ Thiên Sơ xuống địa ngục.
Nhìn bóng lưng của hắn, Thời Tiểu Niệm không khỏi hơi co tay lại, không thể thu về, vẫn bị Mộ Thiên Sơ nắm lấy thật chặt.