Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bỗng dưng, Mộ Thiên Sơ dẫm lên cái gì đó, cả người chật vật ngã xuống.
Ngã xuống, hắn không cầm lấy nhánh cỏ cứu mạng là cô mà buông tay cô ra, người ngã xuống đất, cả người dính đầy hạt cát dính.
Hắn luôn gọi cô là ngốc.
Thật ra hắn mới thật sự là ngốc.
Mộ Thiên Sơ nằm đó, có chút tự giễu nói, “Nhìn anh mà xem, vừa mới thổ lộ tâm tình ngay cả đường cũng không nhìn thấy rồi.”
Thời Tiểu Niệm bị hắn chọc cười, đưa tay về phía hắn, ôn nhu nói, “Đứng lên đi.”
Mộ Thiên Sơ nhìn tay cô, ngón tay của cô trắng nõn nhỏ dài, bàn tay rất đẹp, lần đó ở trong tuyết, cô vẫn chỉ là một bé gái, tay cô không lớn như vậy, nhưng cũng đã có thể kéo hắn.
Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm tay cô đờ ra.
“Làm sao vậy?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm tay cô nói, “Nếu như năm ấy ở trong tuyết, anh còn có một chút sức lực mà nói, anh nhất định sẽ làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi, bàn tay dừng ở giữa không trung bỗng nhiên Mộ Thiên Sơ nắm lấy, đưa tay kéo cô xuống.
“A”
Thời Tiểu Niệm không hề có một chút phòng bị, hoảng sợ hét lên một tiếng liền ngã xuống người hắn, cả người nặng nề đặt ở trên người hắn.
Hắn đúng lúc nâng lên cánh tay trái của cô, không cho cánh tay trái của cô chịu một chút va chạm.
“Chơi vui không?” Mộ Thiên Sơ cười nhìn cô, như một đứa bé bướng bỉnh.
“Chơi không vui.”
Thời Tiểu Niệm thành thực nói, giẫy giụa muốn đứng lên, Mộ Thiên Sơ nắm lấy cô không cho đứng lên, nằm ở dưới đất nắm một ít hạt cát rải vào trên người cô, một bên tung một bên đáng tiếc nói, “Nơi này không có tuyết, nếu có sẽ lãng mạn hơn nhiều.”
“Anh cũng biết vậy thì đừng rải.”
Thời Tiểu Niệm che đầu lại.
Cô không cảm thấy cái này có cái gì lãng mạn .
Mộ Thiên Sơ chơi đến nghiện, lại đi tung hạt cát trên người cô, dường như muốn tìm về hồi ức năm đó thuộc về hai người.
Thời Tiểu Niệm không đứng lên nổi, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên cũng nắm một ít hạt cát rải vào cổ hắn, nằm ở chỗ đó, Mộ Thiên Sơ đưa tay bận bịu ôm chặt cô.
Cô nằm xuống lại trên lồng ngực của hắn, bị hắn ôm thật chặt, một tay thả hạt cát xuông đất.
Loại thân mật không kẽ hở này làm cho cô cảm giác trước mắt hiện lên hình ảnh của Cung Âu.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt, trong nháy mắt không còn tâm tư chơi nữa, cười dịu dàng, nói, “Được rồi, đứng lên đi, nếu để người bên ngoài biết anh đường đường là Thái Tử Gia của Mộ thị lại ở đây chơi cát, sẽ làm bao nhiêu người mù mắt mất.”
Gương mặt Mộ Thiên Sơ không có một chút cảm xúc, “Bọn họ cũng không biết, Thái Tử Gia Mộ thị đã từng là người mù.”
Người khác biết đến hắn, đều là Thái Tử Gia của Mộ thị
Chỉ cần Thời Tiểu Niệm biết hắn là Mộ Thiên Sơ là được.
“...”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm tựa ở trên lồng ngực của hắn, trong mắt xẹt qua một nỗi buồn.
Bị mù, cha mẹ gửi nuôi ở Thời Gia, chuyện này đối với Mộ Thiên Sơ chính là chướng ngại ở trong lòng.
Mộ Thiên Sơ nằm đó, nhìn cô chằm chằm.
Dưới bóng đêm, khuôn mặt cô đặc biệt quyến rũ mê người, cô nhìn hắn, đôi mắt long lanh như mới vừa khóc, đôi môi trắng nhợt như đang dẫn dụ hắn.
Yết hầu Mộ Thiên Sơ căng thẳng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm biết rõ ràng hắn muốn làm cái gì, theo bản năng mà rụt cổ một cái, tay Mộ Thiên Sơ đè ở trên lưng của cô, tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, không có gì mà mặt lại đỏ tim đập nhanh, đồng thời, cô cũng tìm không ra lý do từ chối.
Cô nhìn gương mặt anh tuấn của hắn cách cô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Bỗng nhiên, một tràn tiếng xe trong đêm ở trong công viên trò chơi vang lên.
Ánh đèn đèn xe mãnh liệt chiếu vào hai người họ.